Nam Cung Dạ ở trong phủ chưa lâu đã cảm thấy nhớ nhung không thôi, do công vụ gần đây tương đối bận rộn nên hắn không có nhiều thì giờ đến tìm nàng. Trong đầu thường hay nhớ đến chuyện ngày hôm đó nàng đã chủ động bày tỏ với hắn thì trong lòng vui vẻ như hoa mai nở rộ.
Đây cũng là lí do mà Tần Luân hay bắt gặp chủ tử nhà hắn thường xuyên ngồi cười một mình, lúc đọc sách, lúc dùng bữa kể cả lúc không có việc gì thì vương gia cũng đột nhiên cười lớn tiếng. Việc này dọa cho hắn sợ mấy ngày qua, ý nghĩ vương gia nhà mình bị trúng tà càng lúc càng chân thật hơn.
Nhưng hiện tại tình hình đã khác hẳn rồi, nổi ám ảnh của Tần Luân tiếp tục lập lại một lần nữa. Hắn không biết phải than khổ với ai đây khi tiểu tổ tông của hắn lại một nữa chơi trò mất tích. Hại hắn phải gánh chịu trách nhiệm tìm kiếm nàng, còn phải đứng trước gương mặt như băng sương ngàn năm của Trấn An Vương lúc này.
"Tìm tới đâu rồi?"
"Bẩm vương gia, thuộc hạ đã cho người chặn trước cửa thành, lùng sục khắp nơi không để bỏ sót bất kì nơi nào. Hiện tại đã xác định được vương phi không còn ở trong cung."
Nam Cung Dạ đứng quay lưng lại phía Tần Luân, dung mạo xuất chúng lúc này mang theo vài phần lãnh khí, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong thái lúc này của hắn phản phất sự nguy hiểm khiến bất kì ai đối diện phải ớn lạnh mấy hồi, không dám nhìn thẳng.
"Đã điều tra được tin tức gì rồi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play