Lương Giai Mộc thuận lợi cùng Vũ Thiên Hàn cưỡi ngựa rời đi, hai người bọn họn theo hướng nam mà phi nhanh trở về kinh thành.
Nàng cảm thấy chuyến đi lần này cũng không phải là không thu hoạch được gì. Nàng hôm nay chí ít cũng lấy trộm được Trấn Nguyên đan từ trên người của Nam Cung Dạ. Xem như cũng đạt được mục đích lần này, chỉ có điều gặp phải một chút phiền phức nên đã để lộ thân phận trước mặt hắn ta.
Chuyện nàng là nữ nhân còn là môn chủ của Nguyệt Thần phái để hắn biết được, nhất định về sau sẽ gây nhiều bất lợi cho nàng. Xem ra nàng sau này phải cẩn trọng hơn, không gặp lại hắn nữa thì càng tốt. Lương Giai Mộc vừa nghĩ đến gương mặt bực tức đen như lọ nồi của hắn vì để nàng một lần nữa trốn thoát. Nàng vừa nhớ đến liền vui vẻ phì cười thành tiếng.
"Hiếm khi thấy sư phụ vui vẻ như vậy?"
Vũ Thiên Hàn trong lúc cưỡi ngựa nghe được người ở phía sau không ngừng cười khúc khích làm hắn có phần tò mò. Thật rất ít khi thấy sư phụ vì một chuyện nào đó trở nên vui vẻ ra mặt như thế.
Lương Giai Mộc bị lời nói của hắn lập tức thu lại biểu tình. Nàng cũng không hiểu tại sao bản thân vừa nghĩ đến Nam Cung Dạ thì bất giác lại cảm thấy vui vẻ.
"Sư phụ người đang nghĩ gì vậy?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT