Lục Tiếu Tiếu vừa sợ hãi vừa tủi thân, mếu máo òa khóc, mẹ Trình lại luống cuống dỗ dành, vẻ mặt đau đầu.
Còn Trình Đăng Lâm thì đang nhìn chằm chằm vào chiếc ghế mây trong nhà.
Chiếc ghế này sau khi bị mòn đứt mất mấy sợi mây, mấy cái đinh bên trong quả thật có bị lộ ra, nhưng mẹ anh ta sợ lũ trẻ bị móc rách quần áo nên đã quấn chặt một vòng dây thừng bên ngoài bọc kín mấy cái đinh rồi.
Vậy ngày hôm đó tại sao lại móc rách áo được chứ?
Trình Đăng Lâm nhìn Lục Tiếu Tiếu vẫn đang khóc, còn Lục Minh Thanh đang trừng mắt giận dữ nhìn Trình Hạo.
Lưng anh ta lạnh toát, không dám nghĩ tiếp, Lục Tiếu Tiếu mới bao nhiêu tuổi chứ?
Huấn luyện như chó? Anh ta lại nhớ đến lời Giang Nam nói.
Nói thật rất dễ hình dung, nhưng Lục Tiếu Tiếu và Lục Minh Thanh mới hơn năm tuổi, sao có thể nghĩ ra trò đó được, hay là Giang Nam đã suy diễn quá rồi?
Trình Đăng Lâm lại nhìn Trình Hạo, thấy nó vẫn không ngừng nhai kẹo, lại còn bóc thêm kẹo, liền trầm giọng nhắc nhở: "Ăn ít thôi, sâu răng đấy!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT