Nói thì nói vậy, chứ sau đó cứ cách một đoạn thời gian ngắn là Cố Bồng vẫn vô tình hữu ý liếc nhìn cổ tay của Văn Tắc.
Cho đến khi vết đỏ trên cổ tay đối phương hoàn toàn biến mất, cậu mới thôi không chú ý nữa.
Văn Tắc để ý tới hành động của Cầu Tuyết Nhỏ, anh không khỏi nhướng mày, như thể cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có nhiều người thích Cầu Tuyết Nhỏ đến vậy.
Hài hước vui nhộn, đôi khi còn rất chu đáo và ấm áp, hẳn là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều người.
“Được rồi, hôm nay học bù đến đây thôi.”
Văn Tắc đóng bút lại, giờ dạy học ngắn hơn bình thường một chút vì anh không biết Cầu Tuyết Nhỏ đã trốn vào thư phòng chơi quang não từ lúc nào, chỉ thấy tinh thần của đối phương có vẻ hơi mệt mỏi, đoán có thể là buổi trưa không nghỉ ngơi tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT