Thấy Cầu Tuyết Nhỏ rưng rưng nước mắt, Văn Tắc giật mình ngơ ngác, không biết nên làm gì.
Điều rắc rối nhất là anh thậm chí còn không thể giải thích và xin lỗi.
Văn Tắc chưa từng dỗ dành ai, chỉ có thể vụng về dỗ cậu: “Cầu Tuyết Nhỏ, đừng khóc, đừng khóc.”
Anh dùng đầu ngón tay cẩn thận lau nước mắt cho Cầu Tuyết Nhỏ.
“Ngao ngao ngao!” Cố Bồng càng thêm khó chịu.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Văn Tắc hôn lên trán cậu, đặt cậu trên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu: “Giờ đi ra ngoài chơi, đi siêu thị, rồi mua đồ ăn nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT