Khi còn là con người, Cố Bồng cảm thấy mức độ xấu hổ của cậu rất thấp, ngay cả những món ăn thử không ngon thì cậu vẫn sẽ mua một ít.
Nếu không, cậu sẽ cảm thấy rất áy náy.
Bây giờ, với tư cách là một động vật nhỏ, Cố Bồng hận không thể nếm thử tất cả các món ăn thử trong khu đồ ăn vặt, còn về việc ăn xong có mua không, thì đó không phải điều mà bé đáng yêu này phải nhọc lòng, mà đó là điều phiếu cơm đẹp trai phải nhọc lòng.
“Aa.” Cố Bồng ăn hết miếng thịt khô trong miệng, lại duỗi chân ra muốn thử các món khác.
Hành vi mất mặt của tên nhóc này… Làm cho Văn Tắc khó lòng đối diện với nụ cười của nhân viên công tác, anh nhanh chóng ngăn cái chân không biết xấu hổ của cầu tuyết nhỏ lại: “Đây là đồ ăn thử, không thể ăn mãi được.”
Sau đó quay qua nói với nhân viên công tác: “Cảm ơn, xin hãy lấy cho tôi một phần thịt khô khi nãy”
“Được, cậu ấy rất dễ thương, thật đáng yêu~” Nhân viên công tác không biết nhìn đâu cho hết, một bên là anh chàng đẹp trai lạnh lùng, bên còn lại là một bé thú nhỏ dễ thương ngọt ngào đến không thể tả, không biết nên chú ý đến ai trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT