Cơ thể của Hà Giải bắt đầu trở nên trong suốt. Ngay khoảnh khắc cậu ta hoàn toàn biến mất, Đạo Hàm lập tức kiệt sức, nghiêng người ngã xuống. May mắn thay, Hàm Số nhanh tay đỡ lấy hắn. Chỉ là một cuộc trò chuyện thôi, vậy mà lại giống như vừa trải qua một trận chiến dữ dội. Đạo Hàm mệt mỏi rã rời cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn chỉ hy vọng những lời mình vừa nói, Hà Giải có thể thực sự nghe lọt tai dù chỉ một chút.
Trước mắt Đạo Hàm đã bắt đầu tối sầm lại, hắn không còn nhìn thấy gì nữa. Cảm giác bị mù khiến hắn đột nhiên nhớ đến quãng thời gian rất lâu trước đây, khi bị Hà Quân nhốt vào căn phòng tối, dùng đủ mọi cách để giết mình. Đạo Hàm cảm nhận được bản thân đang nằm trong vòng tay của Hàm Số. Hắn không thể thấy gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác để ngẩng đầu lên, giả vờ như đang nhìn vào mắt Hàm Số:
“Lần này, có lẽ tôi thực sự sắp chết rồi.”
Hàm Số ngẩn ra, lắc đầu quầy quậy, cố gắng nhếch môi cười một chút:
“Anh đang nói linh tinh gì vậy? Gạt Hà Giải thì còn được nhưng tôi thì không dễ bị lừa đâu.”
“Tôi là một người rất ích kỷ.” Đạo Hàm không để ý đến lời của Hàm Số, chỉ lặng lẽ nằm trong vòng tay cậu, khẽ nói. Thực ra, hắn còn muốn giơ tay lên chạm vào mặt Hàm Số nhưng với tình trạng hiện tại thì động tác đó lại trở nên vô cùng khó khăn.
Hắn nghĩ, may mà trước đây hắn đã cẩn thận quan sát khuôn mặt của Hàm Số thật kỹ, vẫn còn nhớ rõ từng đường nét. Vì thế, trong đầu, Đạo Hàm tưởng tượng như mình đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người kia, nhưng thực tế, chỉ có ngón trỏ bên trái của hắn hơi động đậy một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play