Đạo Hàm rời đi.
Chỉ còn lại ba người: Hàm Số, Xác Suất và Văn Nghị Luận cùng trò chuyện. Nhưng thực tế thì chỉ có Văn Nghị Luận và Xác Suất là nói chuyện vui vẻ, còn Hàm Số luôn cảm thấy mình như một chiếc bóng đèn thừa thãi. Dù vậy, cậu cũng không quan tâm đến nội dung cuộc trò chuyện của hai người kia.
Tiếng hát từ phòng karaoke bên cạnh vang lên, những cô gái xinh đẹp từ giới sách giáo khoa Ngữ Văn và những chàng trai bảnh bao từ giới Toán học tụ tập ăn uống, nói chuyện rôm rả với mục tiêu chính là thoát kiếp độc thân trong tối nay. Hàm Số bỗng dưng nhớ đến câu nói nổi tiếng của một nhà thơ lớn: Nỗi buồn vui của con người không hề giống nhau, tôi chỉ cảm thấy họ thật ồn ào.
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.” Hàm Số nói với Xác Suất.
“Đi đi.” Xác Suất hoàn toàn không bận tâm đến tung tích của người bạn trai giả này.
Khi Hàm Số bước ra khỏi nhà vệ sinh, cậu tình cờ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang cúi đầu bên bồn rửa, trông như thể đang nôn mửa. Không có Xác Suất quấy rối, Hàm Số lập tức nhận ra đó là Đạo Hàm.
Không khí phảng phất mùi rượu nhè nhẹ hòa lẫn với mùi thuốc khử trùng mà nhân viên vệ sinh vừa sử dụng, hai luồng hương trộn lẫn nhau xộc vào mũi làm chậm lại sự truyền dẫn của các chất dẫn truyền thần kinh trong não bộ của Hàm Số. Cậu đột nhiên đứng khựng lại, đôi chân như bị gắn chặt xuống đất, không thể bước tiếp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play