Đúng lúc Vu Hải đang trầm tư suy nghĩ làm sao để tr·ừng phạt kẻ th·ủ ác thì bên kia, người liên tục bị hắn nhắc đến – Tô Dục Thành – cũng đang rơi vào khủng hoảng và mâu thuẫn nội tâm.

Thực tế thì, trái ngược với suy đoán của Vu Hải, Tô Dục Thành không hề tung ca khúc ra vì nghĩ rằng kế hoạch hoàn hảo không sơ hở. Mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Trước đó, thông tin về việc Tô Dục Thành chuẩn bị phát hành album mới đã sớm được đội ngũ truyền thông của hắn quảng bá rầm rộ. Nhưng còn chưa đầy một tuần nữa là đến ngày phát hành chính thức, album lại vẫn chưa hoàn thành.

Bất đắc dĩ, Tô Dục Thành phải hủy một vài buổi biểu diễn, vội vàng quay về Tô Thành để đẩy nhanh tiến độ thu âm.

Tối ngày 5 tháng 7, hắn cãi nhau với bạn gái trong giới, tâm trạng vô cùng tồi tệ nên lái xe ra ngoài giải khuây. Giữa đêm khuya, hắn vừa lái chiếc mui trần vừa uống rượu, gió đêm lướt qua khiến hắn dần dần thả lỏng. Nhưng khi men rượu ngấm vào, tốc độ xe cũng theo đó mà tăng vọt.

Khi hắn hoàn hồn lại thì đã vượt đèn đỏ, tông trúng hai người đi đường và hất văng họ ra xa.

Tô Dục Thành sợ tới mức tỉnh cả rượu. Gần như theo phản xạ, hắn lập tức đeo khẩu trang và đội mũ rồi mới bước xuống xe xem xét tình hình.

Đáng tiếc, người đàn ông trung niên bị tông trúng đã chết tại chỗ. Người thiếu niên được ông ta bảo vệ thì đã hôn mê bất tỉnh.

Trong đầu trống rỗng, Tô Dục Thành nhìn quanh thấy không có ai, đến khi nhận thức quay lại thì đã thấy bản thân đang ngồi sau tay lái, lái xe thẳng về biệt thự của mình.

Từ đầu đến cuối, không biết vì quá sợ hay quá hoảng loạn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc gọi cảnh sát hay xe cứu thương.

Về đến nhà, Tô Dục Thành mới phát hiện mình đã vô tình mang theo chiếc notebook mà nạn nhân làm rơi lại hiện trường.

Thế nhưng, lúc ấy hắn hoàn toàn không có ý định trả lại. Tùy tiện ném chiếc notebook dính đầy m·áu sang một bên, trong lòng vừa hoảng sợ vừa thấp thỏm, cuối cùng bị cồn lấn át mà thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi bị trợ lý năm cũ đánh thức, hắn bất ngờ phát hiện vẫn chưa có cảnh sát nào tìm tới.

Hồi tưởng lại hiện trường vụ việc, đúng là đoạn đường đó quá hẻo lánh, có lẽ không có camera giám sát, hoặc nếu có cũng không ghi lại được rõ ràng?

Thế là hắn lấy lý do "sức khỏe không ổn" để xin nghỉ và tiếp tục ở nhà thêm một ngày. Sau khi nhận thấy vẫn không có cảnh sát đến hỏi thăm, tâm trạng hắn mới dần thả lỏng.

Ngày thứ ba, dưới sự giục giã của quản lý, hắn đến phòng thu để hoàn tất bài hát cuối cùng trong album.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là ca khúc cuối cùng lại không phải bài hát đã được định sẵn từ trước.

“Đây là bài gì?” Hắn nghi hoặc nhìn quản lý của mình.

Đối phương cười toe toét: “Tôi thấy bài này hay hơn, có thể lấy làm ca khúc chủ đề cho album. Không ngờ Dục Thành cậu ngoài điện tử âm nhạc ra còn có thể sáng tác được ca từ hay như vậy.”

“Cậu giỏi thế, sao không lấy ra sớm hơn? Nếu không nhờ trợ lý năm cũ giúp cậu dọn đồ, phát hiện ra sổ nhạc kia, thì cậu định giấu đến khi nào?”

Tô Dục Thành đờ người, lời của quản lý hắn chẳng hiểu gì cả.

“Sổ nhạc?” Hắn mờ mịt hỏi lại.

 

“Chính là cái này!” Người đại diện lấy ra một cuốn sổ da màu nâu. Trên bìa có một ký hiệu âm nhạc, nhìn qua chỉ là một cuốn sổ bình thường, loại bán trên mạng chỉ mười mấy đồng. Bề mặt sổ có vài vết ố cũ và hơi nhăn, trông như đã được sử dụng rất thường xuyên.

“Ca khúc 《Cho Em Sở Hữu》 trong này, có thể nói là bài tốt nhất mà cậu từng viết từ trước đến nay. Những bài khác thì vẫn còn hơi non tay. Sau này cố gắng hơn nhé.”

Tô Dục Thành mở to mắt, cả người cứng đờ.

Đây… chẳng phải là cuốn sổ hắn nhặt được ở hiện trường tai nạn xe hôm đó sao?

“Cái này không phải…”

Hắn còn chưa kịp phủ nhận, người đại diện đã cầm cuốn sổ bước ra khỏi phòng thu âm, để lại một câu:

“Được rồi, mau thu âm cho tốt. Có bài hát này, chúng ta sẽ giúp cậu lên kế hoạch thật tốt. Chắc chắn cậu sẽ nổi tiếng khắp giới giải trí. Chỉ tiếc là cậu không biết giữ gìn, nhìn xem, bị cậu làm dơ hết cả.”

Tô Dục Thành muốn đuổi theo để giải thích rằng bài hát đó không phải do mình sáng tác.

Nhưng vừa định mở miệng, lời phủ nhận lại nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn không thể giải thích nguồn gốc của cuốn sổ — hắn tuyệt đối không thể để người khác biết mình đã tông chết người.

Hắn đứng chôn chân tại chỗ, rất lâu sau mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Nhìn xuống bản nhạc trong tay, lúc này mới phát hiện ra ca khúc ấy thực sự rất xuất sắc — là một tác phẩm vượt xa khả năng hiện tại của hắn. Nếu công bố ra ngoài, chắc chắn sẽ gây tiếng vang…

Trong đầu hắn bắt đầu nảy sinh ý nghĩ: Không ai biết hắn chính là người lái xe gây tai nạn. Hắn cũng không gọi cấp cứu. Rất có thể cậu thanh niên kia đã chết sau đó. Nếu vậy… sẽ không ai biết bài hát này không phải của hắn…

Bài hát này thực sự rất hay. Nếu hắn công bố, những người từng mắng âm nhạc của hắn là rác rưởi, có phải sẽ bị “vả mặt” không?

Nếu ca khúc này được ra mắt, danh tiếng và giá trị thương mại của hắn chắc chắn sẽ tăng vọt…

Có thể là vì may mắn, cũng có thể là vì lòng tham, tóm lại, Tô Dục Thành đã lấy bài hát này làm ca khúc chủ đề trong album mới và phát hành chính thức.

Nhưng ngay ngày hôm sau album phát hành, cảnh sát đã tìm đến cửa, điều tra về một chiếc xe thể thao màu đỏ đứng tên hắn.

Tô Dục Thành vốn đã dự liệu trước tình huống này, trong đầu đã diễn tập vô số lần, nên đối đáp rất trôi chảy. Vì không có chứng cứ, cảnh sát không thể làm gì hắn, đành tạm thời bỏ qua.

Chiếc xe thể thao đó vốn là hàng hiếm, người mua nổi rất ít, vì vậy hắn đã sớm đoán được cảnh sát sẽ lần theo xe mà tìm người. Nhưng chỉ cần họ không có bằng chứng hắn chính là người cầm lái, thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Là người của công chúng, nếu không có bằng chứng xác thực, cảnh sát cũng không dám tùy tiện kết tội.

Cứ như vậy trôi qua thêm bốn ngày, lúc này Tô Dục Thành đã dần thả lỏng, thậm chí cảm thấy có thể kê cao gối mà ngủ yên.

Có lẽ… chuyện này sẽ trở thành bí mật chôn giấu cả đời của hắn.

Để đề phòng rủi ro, hắn còn yêu cầu phòng làm việc phát đi một thông cáo, tuyên bố bản quyền ca khúc này thuộc về hắn, nhằm nắm thế chủ động.

Trong thế giới này, bản quyền là tất cả.

Thế nhưng, điều Tô Dục Thành không ngờ là — chỉ vài ngày sau, cảnh sát lại một lần nữa tìm đến hắn.

Lần này, là ngay sau khi kết thúc một sự kiện biểu diễn. Cảnh sát xuất hiện giữa đám đông, trước sự chứng kiến của công chúng, trực tiếp ngăn hắn lại. Không phải là điều tra nữa, mà là bắt giữ. Bị đưa đi cùng còn có trợ lý và người đại diện của hắn.

Có người hâm mộ đã chụp lại toàn bộ cảnh tượng này — và có thể đoán được, dân mạng ăn dưa sẽ vô cùng phấn khích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play