Cánh cửa mở ra, ánh nắng rực rỡ chiếu thẳng vào mắt Tô Tắc.
Mùa xuân ở Lạp Dương khô ráo, ít mưa, thời tiết luôn trong lành và nắng đẹp. Mười ngày thì có bảy tám ngày trời quang mây tạnh, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đúng giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, chiếu sáng cả gian bếp. Không gian ngăn nắp nhưng vẫn đậm chất sinh hoạt, mang lại cảm giác ấm áp, sống động — nếu không có mùi máu tanh nồng nặc đang lan tỏa khắp nơi.
Tô Tắc liếc nhìn sàn bếp sạch sẽ, ánh mắt xuyên qua phòng khách bình thường, dừng lại ở hai cửa phòng ngủ.
Do cách bài trí, phòng khách không có cửa sổ nên hơi tối, nhưng có thể thấy rõ hai cánh cửa phòng ngủ đang mở toang, bên trong tối om, chỉ lờ mờ thấy vài vật dụng.
Mùi máu từ một trong hai phòng ngủ tỏa ra, nồng đến mức như lò mổ, tương phản hoàn toàn với khung cảnh yên bình của căn hộ, khiến không khí trở nên âm u kỳ quái.
Tô Tắc lắng nghe động tĩnh trong phòng, đồng thời đánh hơi mùi trong không khí, xác nhận sinh vật dị thường và mùi máu đều đến từ phòng ngủ bên phải. Anh đặt ba lô xuống, để cờ lê trên kệ giày, rút con dao phay từ giá treo tường, rồi bước về phía căn phòng ấy.
Càng đến gần, tiếng thở gấp bên trong càng rõ, như một con mèo lớn vừa đi săn về, hơi thở ngắn và gấp gáp.
Đúng lúc Tô Tắc nghĩ rằng dù là thứ gì phát ra tiếng thở đó, nhịp thở như vậy cũng sẽ dẫn đến ngất xỉu, thì âm thanh đột nhiên dừng lại. Một bóng đen từ trong bóng tối lao thẳng về phía mặt anh!
Tô Tắc nhanh chóng né sang bên, tránh được đòn tấn công bất ngờ, xoay người ngồi xổm xuống sàn và ngẩng đầu nhìn lên — cuối cùng cũng thấy rõ hình dáng của sinh vật kia.
Quái vật cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mặc bộ đồ ngủ rách tươm dính đầy máu, toàn thân không một sợi lông. Làn da màu xám vàng mỏng manh bọc lấy những bó cơ, lộ rõ từng đường vân cơ bắp.
Nó khom lưng, đứng trong góc tối của phòng khách, đôi mắt sắc lạnh dán chặt vào Tô Tắc, miệng hơi mở để thở nhanh và gấp, phát ra tiếng khò khè quen thuộc. Nhịp thở của nó nhanh hơn con người gấp nhiều lần, như một cỗ máy đang vận hành hết công suất để hấp thụ oxy.
Đó là một thứ giống người nhưng không phải người — một người biến dị.
Tô Tắc nhìn nó, tay khẽ chuyển động, bất ngờ lao tới với con dao phay, nhảy lên cao và chém mạnh vào đầu quái vật!
Choang!
Một tiếng vang như kim loại va chạm. Người biến dị dùng tay trái đỡ lưỡi dao rồi hất sang bên, tay phải vồ về phía Tô Tắc.
Tô Tắc bình tĩnh, theo đà lực bị đẩy sang trái, đá vào cánh tay phải của nó để thoát thân, sau đó đạp vào tường, xoay người và phóng con dao phay về phía kẻ địch!
Trong khoảng cách chưa đầy hai mét, con dao phay bay thẳng như tên bắn, ‘xoẹt’ một tiếng cắm sâu vào cổ của người biến dị đang giơ tay lên che chắn!
Máu đỏ tươi phun ra thành tia. Người biến dị phát ra âm thanh "khục khục", hai tay vô lực ôm lấy cổ họng như muốn bịt miệng vết thương, nhưng ngoài việc khiến vết thương thêm rách nát thì chẳng có tác dụng gì.
Chưa đầy mười giây, nó đã ầm một tiếng ngã xuống đất, dần dần bất động.
Tô Tắc từ lâu đã dựa vào thân thủ linh hoạt trốn vào nhà bếp, tránh được cơn mưa máu.
Đợi một lúc, anh tránh những vũng máu trên sàn, đến bên xác người biến dị ngồi xổm xuống quan sát kỹ lưỡng.
Ngoài những đặc điểm đã thấy trước đó, anh phát hiện đồng tử của người biến dị có hình thoi kỳ dị, không tròn như người thường cũng không dọc như thú vật. Lỗ mũi phình to, xương hàm nhô ra, khóe miệng có nếp gấp da, răng nanh dài nhọn - biểu hiện rõ ràng của hiện tượng thoái hóa.
Các khớp ngón tay nhiều hơn người một đốt, móng tay đen dài với mặt cắt hình tam giác sắc như lưỡi dao, cứng hơn cả móc sắt. Phần xương cụt mọc dài thành đuôi ngắn, khớp gối và xương chân biến dạng khiến chân không thể duỗi thẳng, luôn ở tư thế hơi khuỵu như để tích lực bật nhảy.
Nói chung, ngoài một số đặc điểm linh trưởng như mắt hướng về phía trước, ngón tay tách rời, ngón cái đối chiếu được, nó đã hoàn toàn không còn giống con người.
Ghi nhớ các chi tiết quan sát được, Tô Tắc lấy miếng vải lót tay kéo xác người biến dị vào nhà bếp, thấy làn da xám vàng của nó dưới ánh nắng bắt đầu cháy xém, nhanh chóng đen lại và thối rữa.
Có vẻ đây là lý do nó sợ ánh sáng. Tô Tắc bình thản nhìn thi thể đang phân hủy.
Lý do anh không tùy tiện vào tầng hầm khu chung cư của Võ Thừa Chí chính là lo sợ gặp nguy hiểm bất ngờ, nhưng người biến dị còn nguy hiểm hơn tưởng tượng.
Tô Tắc luôn có nhận thức rõ ràng về bản thân:
Anh bị thiếu máu do dinh dưỡng kém, thể lực yếu dễ ngất, nhưng ngũ quan siêu phàm, phản ứng cực nhanh, lực khỏe hơn người, và quan trọng - da thịt không dễ bị tổn thương bởi vũ khí thông thường. Nói theo ngôn ngữ game, "chỉ số phòng ngự" cực cao.
Từng tự mình thử nghiệm, anh biết dao phay, dao gọt hoa quả hay kim may đều không thể xuyên qua làn da mình. Chỉ những vật cực sắc như kim tiêm inox mới đâm thủng được.
Đó là lý do anh hoàn toàn bỏ qua móng vuốt của người biến dị - biết chúng không thể làm hại mình.
Nhưng giờ đây, khả năng phòng ngự siêu việt của anh đã gặp đối thủ xứng tầm.
Tô Tắc lót vải nắm lấy một ngón tay người biến dị, dùng móng tay nhọn hoắt của nó rạch một đường trên mu bàn tay mình.
Một cơn đau nhói truyền lên não. Vết trắng trên mu bàn tay trắng ngần nhanh chóng ửng đỏ, may mắn không chảy máu.
Bỏ tay người biến dị xuống, Tô Tắc đứng dậy với tâm trạng nặng trĩu.
Bề ngoài, làn da anh vẫn tốt hơn, nhưng nhìn cái đuôi tam giác mới mọc của người biến dị, rõ ràng quá trình biến dị vẫn tiếp diễn.
Hơn nữa, nếu người biến dị từ đầu đã mạnh thế này, làm sao Võ Thừa Chí và những người khác sống sót? Với bộ móng có thể xé da người như giấy, chúng có thể giết hết tất cả chỉ trong một đêm.
Nhớ lại những gì đã gặp: cây bẫy kẹp biến dị, ngô đồng biến dị và giờ là người biến dị, Tô Tắc cắn môi, dùng gậy chọc vào phần da đang thối rữa dưới nắng.
May mắn là sự biến dị chủ yếu tập trung vào cơ bắp và xương, phần da dường như bị bỏ quên nên không chịu được ánh sáng, khiến chúng mất khả năng hoạt động ban ngày.
Điều này cũng dễ hiểu - tiến hóa trên Trái đất vốn thích đi đường tắt. Nhiều loài đã tuyệt chủng vì không thích nghi được với đột biến môi trường, tự đào mồ chôn mình.
Tô Tắc quay lại nhìn căn phòng ngủ tan hoang.
Nơi này hẳn là phòng của hai vợ chồng già, trên tường còn treo ảnh cưới nhuốm máu không rõ mặt. Thi thể họ nằm rải rác khắp phòng, chỉ còn lại những mảnh xương với vết răng cắn.
Anh gần như hình dung được cảnh tượng đêm qua:
Người già đi ngủ sớm. Cả nhà ba người sớm về phòng riêng - hai vợ chồng già nghỉ ngơi, con trai mải mê chơi điện thoại. Rồi trong vô thức, người con bắt đầu biến dị.
Sau khi biến dị hoàn tất, theo bản năng, nó tìm thức ăn - chính là cha mẹ đang ngủ.
Tô Tắc thở dài, lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Sang nhà đối diện, anh cẩn thận mở cửa, thấy một nhà bếp sáng sủa tương tự, ngửi thấy mùi máu nhưng không có tiếng thở gấp.
Nguồn mùi máu nằm ngay phòng khách.
Tô Tắc nhìn những mảnh chân tay văng khắp sàn, nhíu mày.
Không có dấu hiệu bị tấn công hay vật lộn, trông như... họ tự nổ tung.
Suy nghĩ một hồi không tìm ra lời giải, anh quyết định tạm gác lại.
Lên đến tầng 5, đang định mở khóa thì cửa đối diện hé mở, giọng run rẩy của ông Lưu vang lên:
"Tiểu Tắc... bên ngoài thế nào? Nguy hiểm lắm không?"
Tô Tắc quay lại, mặt lạnh trả lời: "Rất nguy hiểm."
Ông Lưu suýt nữa đóng sầm cửa, cố kìm giọng hỏi tiếp: "Vậy... cháu có biết nguyên nhân không?"
"Không. Chỉ biết có thực vật và người biến thành quái vật."
"Người? Biến thành quái vật?" Ông Lưu thất thanh, rồi vội hạ giọng khi Tô Tắc mở cửa, hỏi dồn: "Cảnh sát đâu? Quân đội đâu? Họ phải có cách chứ?"
Tô Tắc dừng tay: "Lúc này, ai cũng như ai."
"... Thế phải làm sao?"
Tô Tắc chống cửa suy nghĩ, quay lại nói: "Đóng chặt cửa trốn đi, chờ cứu viện." Nói rồi đóng cửa.
Ông Lưu định gọi lại nhưng không dám, chỉ biết co ro trở vào nhà, cuốn chăn run bần bật.
Tô Tắc tắm rửa, thay quần áo, ngồi trên sofa nhai cọng ngô đồng biến dị đã rửa sạch, vừa ăn vừa suy nghĩ.
Lời nói với ông Lưu không phải dọa dẫm mà là suy nghĩ thật. Ngay cả lời khuyên Võ Thừa Chí đừng về quê cũng hàm ý tương tự.
Quái vật biến dị đáng sợ thật, người biến dị còn kinh khủng hơn, và mọi thứ cho thấy đây mới chỉ là khởi đầu.
Nhưng như cây ngô đồng bị Võ Thừa Chí thiêu chết, người biến dị không chịu nổi dao phay - loài người có vũ khí nóng, chỉ cần vượt qua giai đoạn hỗn loạn, tổ chức được lực lượng thì việc phản công và cứu viện chỉ là vấn đề thời gian.
Vấn đề là: Giai đoạn hỗn loạn kéo dài bao lâu? Tổ chức lực lượng mất bao lâu? Một thành phố hạng ba như Lạp Dương có chờ được không?
Và nguyên nhân biến dị là gì? Tại sao ngoài động thực vật, còn có hiện tượng người tự nổ? Động vật có tự nổ không? Cơ chế nào gây ra điều này?
Tô Tắc ném cọng ngô đồng đã nhai hết vào thùng rác, mắt lấp lánh suy tư.
Số ngô đồng còn lại đủ ăn hai ngày - vừa đủ thời gian quan sát tình hình trước khi quyết định bước tiếp.
---
Ụ, làm liên tiếp 7 chương mắt nổ đom đóm r, nhưng đăng từng chương cho mn thèm=)))