Giang Cửu Sinh bình tĩnh nói: “Nếu bọn họ yêu tôi, thì nên đem toàn bộ gia sản đầu tư vào ngành y dược, nghiên cứu ra loại thuốc đặc trị có thể chữa khỏi DHGJK.”
“Nếu yêu tôi, tại sao không thể đi cướp, đi trộm, hoặc tìm cách đặc biệt để thay toàn bộ nội tạng cho tôi? Như thế thì ít nhất tôi còn có thể sống thêm vài năm.”
“Nếu yêu tôi, thì họ nên thay tôi chịu đựng bệnh tật, chứ không phải sau mỗi lần tôi vượt qua cửa tử là lại diễn trò đồng cảm vô nghĩa. Đáng chết thật, những lời an ủi giả tạo đó chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm thôi.”
“Nếu yêu tôi, khi ngày tôi chết càng lúc càng đến gần, họ nên cùng tôi đi về phía cái chết, chứ không phải sinh thêm một đứa con rồi mong mỏi bắt đầu lại cuộc đời.”
Sầm Vưu Vưu còn bình tĩnh hơn cả anh, nhạt giọng nói: “Tôi thấy thứ anh cần không phải là cha mẹ, mà là nô lệ thì đúng hơn.”
“Tôi cũng nghĩ giống như cô vậy,” Giang Cửu Sinh bật cười, vẫn là dáng vẻ dịu dàng như ánh nắng, “Nếu họ là nô lệ của tôi thì tốt biết bao! Như thế tôi sẽ không cần phải giả vờ làm đứa con trai ngoan nữa, không cần phải nói mấy lời giả tạo buồn nôn nữa. Rõ ràng là đau muốn chết, nhưng vẫn phải cố gắng, phải xuất sắc, còn phải học những thứ chẳng có chút tác dụng nào với bệnh tình của tôi mà tất cả chỉ để có được nhiều hơn chút tình yêu của họ, độc chiếm cái gọi là tình yêu đó rồi kéo dài sự sống.”
“Nhưng cho dù tôi đã cố gắng đến thế, họ vẫn không thể khiến tôi hài lòng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT