Giấc mơ này rõ ràng là rất hiếm gặp, nhưng Sầm Vưu Vưu lại rất thích trò chuyện với Giang Cửu Sinh. Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, cô chưa từng gặp một con người như anh, chỉ cần vài câu nói là có thể khiến người khác cảm thấy dễ chịu, thương tiếc cho cuộc đời ngắn ngủi của anh, và than thở trước sự bất công của ông trời.
Người mẹ trong giấc mơ rõ ràng là một người bận rộn, trong khoảng thời gian ngắn mà bà ngồi một bên nhìn hai anh em trò chuyện, đã có vài người gõ cửa để yêu cầu bà xử lý công việc nên bà đành phải rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi, bà hỏi Sầm Vưu Vưu: “Con có muốn về nhà với mẹ không?”
Sầm Vưu Vưu chưa kịp trả lời, Giang Cửu Sinh đã lên tiếng trước: “Bệnh viện không thích hợp cho trẻ con ở lâu đâu. Mẹ, mẹ đưa em gái về nhà đi.”
Sầm Vưu Vưu liền lắc đầu kịch liệt và nói: “Em không về nhà, em muốn ở lại bệnh viện.”
Lỡ như rời khỏi bệnh viện thì giấc mơ sẽ kết thúc thì sao? Cô vẫn chưa muốn tỉnh lại.
Giang Cửu Sinh không thể làm gì với cô em gái đáng yêu này, chỉ đành cười gật đầu.
“Chào mừng em ở lại! Có người trong gia đình trò chuyện với anh, anh còn vui hơn nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play