Bên này khi Ngu Cẩm đang tự lừa mình vào giấc ngủ thì ở bên kia Trinh Khánh Đế cùng Ngu Quảng Giang đang dừng ở chỗ rừng đá.
Dù sao Trinh Khánh Đế cũng là người từng trải qua nhiều chuyện sóng gió nên đi tới giữa đường đã khôi phục tinh thần, ông ấy liếc mắt nhìn sắc mặt vị lão phụ thân còn phức tạp rồi lấy một đĩa thức ăn cho cá từ tay nội thị.
Vừa rắc xuống hồ, đàn cá chép lập tức tung mình, làm bắn lên những gợn sóng nhỏ.
Ngu Quảng Giang hơi giật mình, vội vàng chắp tay nói: “Vi thần không có cách nào dạy dỗ, quấy nhiễu thánh giá, mong Thánh thượng thứ tội.”
Trinh Khánh Đế xua tay: “Ta thấy thiên kim nhà ngươi gan dạ sáng suốt hơn người, không thể nào so sánh với nữ tử bình thường được hơn nữa còn trọng tình trọng nghĩa, khiến trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Ngu Quảng Giang ngượng ngùng: “Cô nương gia lỗ mãng…”
Trinh Khánh Đế híp mắt “Hừ” một tiếng cắt đứt lời Ngu Quảng Giang, do dự nói: “Lệnh thiên kim cùng Nam Kỳ Vương… Sắp tới sinh thần của Nam Kỳ Vương rồi qua sinh thần hắn đã hai mươi bốn, đã sớm qua tuổi nam tử bình thường thành hôn, cũng nên thành hôn rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT