Ba ánh mắt đồng loạt rơi xuống người nàng.
Ngu Cẩm không nhúc nhích chút nào, hơi ngẩng mắt, đập vào mắt là một đôi ủng cao màu đen, nàng nhìn chăm chú vào hoa văn trên ủng, dường như bị ngã đến choáng váng, không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà chuyện xảy ra quá bất ngờ, không chỉ Ngu Cẩm mà mấy người trong tiền sảnh cũng đều khẽ sững sờ, ngay cả Sinh Liên bên ngoài cửa cũng hoảng đến mức lấy tay che miệng, thế nên trong khoảnh khắc ấy không ai nhớ ra đỡ nàng.
Thẩm Khước là người đầu tiên hoàn hồn, khóe môi hơi nhếch lên một cách kín đáo, hắn bình tĩnh nói: “Bạch thúc.”
“Ôi… Ôi chao!”
Bạch quản gia bỗng hoàn hồn, vội vàng bước nhanh đến, nói: “Ôi chao Nhị cô nương! Ngã có đau không?”
Ngu Cẩm bị tiếng “Ôi chao” đầy xúc cảm của Bạch quản gia gọi tỉnh, thuận theo sức ông ấy đỡ để đứng dậy, phủi phủi váy, lại kéo kéo vạt áo, sau đó nàng liếc nhìn Thẩm Khước, lại lén liếc về phía phụ thân và a huynh mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play