Chu Mỹ Hi giải thích cho Tống Tri Uyển: “Là buổi sáng lão Nhị tìm được, con bé còn đi chân trần, quần áo trên người đều rách, đoán chừng là từ nơi nào trốn ra, lão Nhị còn có việc nên đi trước, chị dẫn con bé đến cục công an nói với Trưởng khoa Viên một tiếng, sau khi Trưởng khoa Viên ghi chép cho con bé, chị lập tức mang theo Tuyết Hoa trở về trước.”
Tình hình cụ thể, Lư Tuyết Hoa nói cũng không rõ ràng lắm.
Bởi vì cô bé trốn thoát lúc nửa đêm.
Lúc từ trong hầm chui ra, phát hiện mình đang ở trong nhà người khác, Lư Tuyết Hoa không dám kinh động đến người phụ cận, vẫn chạy về phía trước, cuối cùng cũng chạy ra.
Vừa nghe thấy có rất nhiều trẻ em ở bên trong, Tống Tri Uyển lập tức nhíu mày: “Cháu còn nhớ nơi đó không, Tuyết Hoa?” Lư Tuyết Hoa vừa ăn cơm, vừa lắc đầu. Cô bé chỉ biết là rất tối, không có ánh sáng.
Nhưng mà Lư Tuyết Hoa nuốt xuống một miếng cơm, nói: “Thời điểm cháu trốn ra, có để lại dấu vết đấy.” “Thời điểm cháu ghi chép lại, sao cháu không nói cho chú cảnh sát biết?” Lư Tuyết Hoa lắc đầu: “Cháu không tin bọn họ.”
Cô bé làm một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, so với làm một đứa trẻ cái gì cũng nhớ rõ, an toàn hơn rất nhiều. Kỳ thật có một số thứ, Lư Tuyết Hoa là cố ý nhớ kỹ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play