Làm sao mà Điền Điềm biết Vương Thịnh sẽ nói những lời như vậy, vốn dĩ cô ta còn hy vọng tràn trề, nhưng lúc này thì không được rồi.
Cô là một đồng chí nữ, biết nhục nhã đấy, nói như thế thì dù cho da mặt có dày đến đâu thì trong lòng cùng sẽ khó chịu, huống hồ gì Điền Điềm cần nhất là thể diện, cô ta co tay lại theo bản năng, hốc mắt đỏ ngầu, thẹn quá hóa giận.
“Cậu, cậu cậu...”
“Tôi cái gì mà tôi, cô xem cái miệng cô kìa, toàn là dầu mỡ, còn dính cả lên trên mặt đấy, giống như cái đầu heo, lại còn lén lút ăn vụng, cũng không biết tại sao chồng cô lại cưới cô, đoán chắc là nằm mơ cũng bị dọa cho tỉnh dậy nhỉ.” Vương Thịnh trợn mắt.
Mình đang yên đang lành rửa bát ở đây, đột nhiên lại nhảy ra hù dọa mình, bị mắng đáng đời.
Miệng của Vương Thịnh quả thật độc địa.
Lúc đó bị ông cụ bên nhà ném vào trong quân đội cũng là do cái miệng quá độc địa, tất cả những người trong đại viện đều bị mắng cho té tát, người đến kêu ca trước mặt ông cụ bên nhà cũng rất nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT