Nhìn thấy Chu Mỹ Hi khóc, Lư Tuyết Hoa rất hiểu chuyện đưa tay lau mặt cho cô ấy, nhỏ giọng dỗ dành: “Mẹ, chúng ta đừng khóc.”
"Được rồi, mẹ không khóc, con cũng không khóc." Chu Mỹ Hi nhìn mặt con gái cũng ươn ướt, trong lòng càng cảm thấy áy náy.
Lư Tuyết Hoa gật đầu thật mạnh: “Đây là chuyện vui, mẹ, mẹ đã làm được rồi, chúng ta ra ngoài hết rồi, sẽ không bị bố bắt nạt nữa. Lúc con ra đây, bà ngoại còn muốn đi theo con, nhưng bà ấy không có thư giới thiệu, là ông ngoại đưa con đến nhà ga. Mẹ, cậu và mợ đâu, con cần phải cảm ơn họ.”
Cô bé biết, tất cả những điều này đều là nhờ sự giúp đỡ của người cậu rất lợi hại đó của mình.
Nhắc đến điều này, ánh mắt của Chu Mỹ Hi tối sầm lại.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Lư Tuyết Hoa cảm thấy có gì đó không ổn, tuy cô bé còn nhỏ nhưng đã lớn lên trong một gia đình như vậy, sao có thể không chín chắn sớm được, luôn quen với chuyện sống phải nhìn sắc mặt của người khác rồi.
Lư Tuyết Hoa lập tức nói: "Có phải là cậu mợ biết rồi, không vui rồi hay không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play