Nói đến đây Lương Nhu cười khẩy một tiếng: “Người nhà quê chính là người nhà quê, cho dù có lên được thành phố, kiếm được việc trong thành phố đi chăng nữa thì cũng vẫn là điệu bộ của người nhà quê. Vốn dĩ nhà máy rượu cái gì cũng tốt, giờ thêm cái người nhà quê như cô, đúng thật là chướng khí mù mịt.”
“Trợ lý Lương, cô không cần phải nói nhiều như vậy. Điệu bộ của người nhà quê là thì thế nào, có liên quan gì đến cô đâu. Nếu nhà máy rượu đã tuyển dụng tôi, vậy thì chứng tỏ tôi có tư cách làm việc ở đây. Người nhà quê cũng không chọc đến cô, huống hồ gì học thức của cô còn không so được với một người nhà quê thì có gì đáng nói cơ chứ?” Cái miệng nhỏ của Vương Anh từ trước đến nay vẫn luôn biết nói chuyện.
Thấy đối phương lấy học thức ra nói, sắc mặt của Lương Nhu nhất thời biến đổi.
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy: “Đừng tưởng là học cấp ba thì có gì ghê gớm lắm. Đây không phải nơi cho cô giương oai.”
“Tránh ra, tôi phải nhìn xem.” Vương Anh vẻ mặt vô cảm, lười nói nhảm với Lương Nhu. Cô ấy thấy Lương Nhu cứ luôn hướng mắt nhìn về một nơi, lập tức đoán rằng đồ của cô ấy hẳn là ở trong đó.
Lương Nhu đương nhiên không muốn.
Thấy cô ta cứ một mực từ chối, Vương Anh cũng có chút tức giận. Lúc cô ấy còn ở thôn Vương gia, lúc vào mùa cũng phải giúp đỡ, sức cô ấy đương nhiên không yếu, bây giờ chỉ đơn giản liền xách người đứng dậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT