Chủ nhiệm Ngô vẫn còn hơi lo lắng: “Là chồng tôi làm. Nhưng có vẻ bên trên không quá coi trọng. Cô cũng biết lão Trương nhà tôi ăn không ngồi rồi, mặc dù đã phê duyệt chuyện này thì cũng sẽ do chúng ta tìm bác sĩ dạy học.”
Cái này thì không phải không coi trọng.
Làm tốt là công lao của lãnh đạo. Nếu như làm không xong thì là lỗi sai của một mình Trương Thuận Lợi.
Tống Tri Uyển nở nụ cười: “Cái này thì không sao. Trưởng khoa Trương quen với chủ nhiệm Lâm của bệnh viện chúng tôi, cứ đến tìm chủ nhiệm Lâm là được. Bệnh viện chúng tôi dù không nhiều bác sĩ, nhưng thay phiên dạy học cho người ta thì tôi nghĩ là không đến mức không được.”
Chủ nhiệm Ngô nghe vậy thì có hơi ngại: “Đâu thể làm phiền mọi người mãi được.”
“Cái này thì có gì mà phiền phức. Bà cũng biết nhà máy bệnh viện xưởng chúng ta thiếu bác sĩ, y tá cũng rất hiếm. Nếu có thể bồi dưỡng được một nhóm người thì bệnh viện của chúng ta cũng có thể nhận vào luôn, người mình dạy dỗ cũng yên tâm hơn mà.”
Lúc trước Tống Tri Uyển cũng là vì nghĩ đến chuyện nhân sự mới cân nhắc việc mở lớp dạy học. Cô nhớ kỹ, đời trước thầy lang chân trần phải đến năm sáu mươi lăm mới bắt đầu hành nghề. Đây là vì cái gì chứ? Cũng là vì nhân viên y tế thực sự là quá ít, đa số không có con đường học hành, có bác sĩ đi làm suốt hai mươi tư tiếng, đột tử ngay chỗ làm. Lại thêm bây giờ không có thói quen chú trọng an toàn vệ sinh, cơ thể thiếu dinh dưỡng vô cùng nghiêm trọng, người bị bệnh rất nhiều. Lúc này dưới tình trạng không có thuốc, trình độ bác sĩ cũng không cao, thể là tỷ lệ tử vong rất lớn. Bình quân tuổi thọ thời này là khoảng bốn mươi lăm tuổi. Mà sau khi có thầy lang thì tuổi thọ bình quân tăng thẳng lên năm mươi sáu tuổi, rồi đạt đến bảy mươi tuổi. Đây cũng là một sự tiến bộ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT