Cô ấy ở làng Vương Gia có tiếng là quả ớt nhỏ, tính tình mạnh mẽ không nói, lại thêm có văn hóa, nói móc mắng người, người ta nghe không hiểu, mắng không lại câu ấy. Hơn nữa cô ấy còn là một người rất biết làm việc, dù sao cũng là người trẻ tuổi.
Cô ấy vừa dứt lời thì Trương Hạnh Hoa liền ngậm miệng. Cô ta biết Vương Anh lợi hại. Nhưng sau đó cô ta đi tìm Lý Lái Phượng bàn bạc.
Mắt Lý Lái Phượng láo liên: “Vậy hai nhà chúng ta không cần được tiền gì nữa, mẹ chồng chắc chắn sẽ cho con gái mình hết.”
Cô ta thông minh hơn Trương Hạnh Hoa, đã ngửi ra được thứ gì đó khác. Bác sĩ Tống gì đó tới một lần, mà người này có quan hệ với mẹ chồng có vẻ là rất tốt, dù sao thì mẹ chồng cũng rất tôn trọng đối phương. Hơn nữa bác sĩ Tống còn từng nói chuyện riêng với Vương Anh, cô ta đã tận mặt lấy được. Sau đó thì Vương Anh đến thành phố. Cô ta phải túm lấy chỗ dựa này, nên không thể cạch mặt Vương Anh được. Nhưng cô ta có thể để Trương Hạnh Hoa làm chuyện này, sau đó bản thân đi làm người tốt.
Trương Hạnh Hoa nghe Lý Lái Phượng nói như vậy thì tức giận dồn lên não, nói một cách hùng hổ: “Nếu mẹ chồng dám làm như vậy, em sẽ tự mình tìm đến cửa.”
“Em tìm đến cửa có tác dụng gì hả, em biết được không, ra khỏi làng Vương Gia, nhiều lắm thì em có thể đi đến công xã Hòa Bình, em biết bắt xe đến Nam Thành chỗ nào không? Biết mẹ chồng ở đâu không?”. Lý Lái Phượng dội cho cô ta một chậu nước lạnh.
Trương Hạnh Hoa nghe xong câu này thì im lại. Cô ta nói: “Vậy giờ phải làm sao đây, đó cũng là tiền mà, một tháng mười hai đồng đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play