Bình thường mọi người cũng hay cười nhạo Lão Vinh, nói anh ta tham gia quân ngũ còn phải dùng thuốc Đông y bồi bổ, như vậy là yếu ớt cỡ nào chứ. Theo lời bọn họ nói thì cứ chạy vài vòng là được rồi.
Lão Vinh cũng đau khổ: “Các cậu thấy tôi có vui vẻ uống không? Còn không phải vợ tôi ngày nào cũng ép tôi uống, không uống thì một khóc, hai nháo, ba treo cổ, nói tôi không có con trai là lỗi của cô ấy, suốt ngày kêu ca. Tôi nghe nhiều thấy phiền, không uống cũng phải uống thôi.”
Dù sao có muốn hay không thì anh ta vẫn phải uống, còn là bịt mũi uống hết.
Tống Tri Uyển liếc nhìn anh, cũng không nói gì. Chủ đề này cô không hợp tham gia, nếu không với tính cách của Chu Thì Dự thì sẽ kéo nó sang một chủ đề khác.
Tống Tri Uyển tắm rửa rồi lên giường, tính tắt đèn đi ngủ. Chưa đến hai phút sau, Chu Thì Dự đã dán lên người cô, gió thổi qua, anh càng chếnh choáng hơn, ôm lấy Tống Tri Uyển, chỉ cảm thấy không gì hơn được mỹ nhân trong ngực. Anh hôn cô hai cái.
“Vợ à, Lão Vinh đã có ba đứa con rồi.”
Tống Tri Uyển đẩy Chu Thì Dự ra: “Thì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT