Tống Tri Uyển biết mình đã không tin nhầm người. Hai người tiếp tục bàn bạc về giá cả.
Đội trưởng Vương dù muốn tạo phúc cho người dân nhưng cũng không phải người tam lam, giá cả của mỗi loại thảo dược đều thấp hơn giá thị trường một nửa, hoàn toàn xem như là giá gốc. Điều này cũng khiến Tống Tri Uyển rất vui vẻ. Nhưng thực ra đội trưởng Vương là có lòng riêng, ông cũng hơi khó mở miệng.
“Bác sĩ Tống, cô xem làng Vương Gia này cũng có hơn trăm hộ dân, số lượng người không tính là ít, nhưng lại không có bác sĩ ở đây, khám bệnh rất bất tiện, toàn phải chạy qua chỗ công xã. Nhưng chờ đến lúc đưa được bệnh nhân đến công xã thì cũng đã trễ rồi.
Tống Tri Uyển nghe hiểu lời đội trưởng Vương. Bây giờ người chữa bệnh rất thiếu thốn, không chỉ có trong đại đội không có bác sĩ mà đến bác sĩ trong bệnh viện cũng ít đến thảm thương. Nhưng cô biết, qua mấy năm nữa thì bên trên sẽ coi trọng vấn đề này hơn, từ đó sẽ có một lượng lớn bác sĩ ra đời. Nhưng mà mấy năm này cũng không thể mặc kệ như vậy được.
Tống Tri Uyển suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đội trưởng Vương, tôi hiểu ý ông rồi. Nếu như công xã hoặc Nam Thành muốn mở một lớp học thì tôi sẽ đề cử người của làng Vương Gia đến đó học tập.”
Sau khi ra khỏi chi bộ thôn, Tống Tri Uyển trở về nhà bà Lưu thì thấy bà ấy đang thu dọn đồ đạc. Bà thấy Tống Tri Uyển quay về thì đi lên trước: “Bác sĩ Tống, cháu về rồi sao, mọi chuyện trên núi ổn không? Cháu không bị thương đúng không?”
Từ lúc bà dậy đến bây giờ đều vô cùng lo lắng. Nếu như Tống Tri Uyển không bình an quay về thì bà sẽ khổ sở cả đời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play