Tuy rằng Tống Tri Uyển rất khinh thường đối với hành động lúc trước của Tần Trăn Trăn, nhưng đó cũng đã là chuyện của nhiều năm trước, hiện tại đã lớn tuổi, đối với những chuyện lúc còn trẻ, cũng không để ý nữa.
Nhìn cô ta già đi rất nhiều, thiếu chút nữa không thể nhận ra.
Tống Tri Uyển cũng có chút cảm xúc nói không nên lời. Có lẽ nhiều hơn là sự đồng cảm của phụ nữ đối với phụ nữ.
Lúc cô ta nhìn thấy cô, cũng không dám gọi cô, bỏ chạy thật xa. Thời gian này Tống Minh Châu đang định chuyển nhà.
Mấy người bọn họ sau này sống như thế nào, suy nghĩ một chút đã cảm thấy hít thở không thông. Già trẻ lớn bé, ngay cả chỗ ở cũng không có.
Chu Thì Dự nhìn cô như vậy: “Muốn giúp đỡ?”
“Ngộ nhỡ người ta còn ghi hận em, em giúp đỡ không phải sẽ khiến người ta chán ghét sao.” Tống Tri Uyển nghĩ nghĩ nói: “Gần đây không phải Nam Thành chúng ta muốn mở cô nhi viện sao, tìm một cơ hội, để bên kia biết phải tuyển người đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play