Bành Tuệ thấy cô bối rối như vậy, kể ra chuyện này cũng chẳng có gì to tát: “Vậy thì mang theo hết đi, tôi cũng mang theo Hương Hương, vừa lúc đưa bọn trẻ đi chơi.”
Vấn đề này đối với Bành Tuệ rất đơn giản.
Nếu Bành Tuệ có thể mang theo Thôi Hương Hương, như vậy Tống Tri Uyển cũng có thể mang theo ba đứa con, tuy rằng có chút quá đáng, nhưng sẽ không thành vấn đề lớn. Tống Tri Uyển lập tức nói: “Vậy chi phí ăn ở cho bọn trẻ em sẽ tự trả.” Thực ra cô cũng không thể cái gì cũng để đơn vị chi trả, nếu để người khác nói ra thì cũng không dễ chịu.
Cho dù Tống Tri Uyển không quan tâm đến chuyện này thì cô vẫn phải nghĩ đến Bành Tuệ, cô không thể để người ta cho rằng mình lợi dụng cửa sau, ỷ lại vào Bành Tuệ.
Bành Tuệ thấy cô kiên trì như vậy, cũng không nói gì cả.
Vì vậy trong chuyến đi ra ngoài này, bọn họ phải dắt thêm mấy đứa trẻ. Thôi Hương Hương lớn hơn cặp song sinh một tuổi, cô bé ấy đã là một cô gái mười ba tuổi, cô gái trưởng thành sớm và khác với những đứa trẻ mà cô đã từng thấy trước đây. Cô bé bây giờ có ngoại hình của một cô gái mới lớn, kết hợp những ưu điểm của Bành Tuệ và Thôi Viễn Tân, cô bé trông nhỏ nhắn và duyên dáng.
Hơn nữa cũng rất hào phóng trong việc đối xử với người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT