Tối qua, bà nội đã cho cô một phần tiền rồi.
Số tiền không nhỏ.
Vì vậy Tống Tri Uyển đã từ chối.
Nhưng bà nội nói: “Không chỉ riêng con, cả Tiểu Trúc và Tiểu Du bà đều chuẩn bị sẵn rồi.”
Tống Tri Uyển chỉ có thể nhận.
Cô sợ bà nội sẽ dùng tiền của chính mình, hiện tại bà nội cũng không có thu nhập gì, lúc trước toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình đã bị cô mang đi quyên góp, lúc này lại nói muốn mua xe đạp cho cô.
Tống Tri Uyển chắc chắn không muốn lấy tiền của bà nội lần nữa thêm nữa.
Người già vẫn nên có ít tiền dành dụm cho mình.
Đối với điều này, Tống An Thanh không có ý kiến gì: “Bà nội mua cho em, em cứ nhận đi, thường ngày tiền mua sắm trong nhà, anh trai và chị dâu đều có thể lo được, không cần em lo lắng.”
Tống An Thanh là giảng viên đại học, Đường Phỉ là giáo viên trung học, tổng thu nhập của họ thực sự không nhỏ. Ngay cả khi không còn sự hỗ trợ của Tống gia, cuộc sống của họ cũng sẽ rất thoải mái.
Tống Tri Uyển biết mọi người đều cảm thấy lần này cô kết hôn chịu nhiều thiệt thòi, vì vậy mới muốn hỗ trợ từ những phương diện khác. Nhưng cô không cảm thấy bị thiệt thòi chút nào.
Chồng là người cô tự chọn, từ khi Chu Thì Dự quyết định cưới cô, dù có chuyện gì xảy ra, anh đều muốn ở bên cô. Đối với Tống Tri Uyển, điều này đã là một điều quý giá và hiếm có.
Thời nay kết hôn, không phải vì muốn đàn ông đối xử tốt với mình sao?
Tống Tri Uyển không thể từ chối, cô chỉ có thể chấp nhận.
Người trong nhà đưa ra những thứ này vào ngày cưới, có lẽ là sợ cô từ chối, bây giờ cô không thể từ chối được nữa.
Bà Lưu từ ngoài đi vào, nhìn trang phục của Tống Tri Uyển, không nhịn được khen: “Hôm nay trời nắng đẹp, chắc chắn là ngày lành, tiểu thư nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc.”
Mấy ngày trước thời tiết vẫn âm u.
Không ngờ ngày cô cưới lại có nắng chói chang.
Tống Tri Uyển cũng cảm thấy đây là điềm lành, cười nói: “Hôm nay chắc chắn là một ngày tốt, Tiểu Trúc và Tiểu Du cũng đi xem diễu binh, không thể đến dự lễ cưới của tôi.”
Hai đứa em, một đứa đến Bắc Kinh, một đứa đến Thành Đô, ban đầu hai đứa nó còn nói nhất định phải trở về..
Nhưng ngay khi vào trường, cả hai bắt đầu bận rộn vì lễ Quốc khánh, mặc dù cả hai không thể tham gia diễu binh vì nhiều lí do, nhưng có cơ hội như thế này, chắc chắn cả hai muốn tới xem.
Tống Tri Uyển nghĩ rằng ngày cô nhận giấy kết hôn đã coi như là ngày cưới, không cần phải để họ chạy qua chạy lại, cứ họ ở lại trường.
Do đó, lần này chỉ có cô và mọi người trong nhà.
Chẳng bao lâu, đã có người đến đón.
Là Chu Thì Dự.
Khi thực sự phải rời đi, bà nội cầm lấy tay cô, đôi mắt đỏ lên nhìn cô: “Uyển Uyển, phải sống thật hạnh phúc, hứa với bà nội, phải sống hạnh phúc..."
Tống Tri Uyển cũng chảy nước mắt.
Nhìn thấy cô dâu khóc, Đường Phỉ nhanh chóng nói: “Ngày vui như thế này đừng khóc, lát nữa Thì Dự thấy rồi, chắc chắn sẽ nghĩ rằng em không muốn cưới. Lấy chồng rồi phải sống hạnh phúc, Thì Dự là người không tồi, chắc chắn sẽ đối xử tốt với em.”
Bà nội cũng cảm thấy mình không nên làm cho Tống Tri Uyển khóc vào thời điểm này.
Bà nội nói nhỏ giọng: “Đều do bà nội, việc con lấy chồng là việc tốt, trong lòng mọi người đều vui mừng, con cũng đừng tiếc nuối, khi rảnh hãy đến thăm bà, nơi đây mãi mãi là nhà của con.”
Nói xong, bà nội lau đi nước mắt của Tống Tri Uyển.
Tống Tri Uyển nén nước mắt lại, gật đầu.
Mọi người mang theo những gì cần thiết, để lại bà Lưu ở nhà, rồi ra ngoài.