Tống Tri Uyển liếc Viên Thành một cái.
Viên Thành cũng có chút lo lắng: “Cô chưa ăn sao lại không nói ra.”
Anh ấy bây giờ có chút ân hận rồi.
Sớm biết đã không bán thảm rồi.
Chu Mỹ Hi vô cùng thật thà: “Quên mất, nhớ mỗi việc đưa cơm cho anh.”
Viên Thành là bệnh nhân.
Cô ấy lương thiện đến nỗi, chỉ biết lo cho người khác mà không biết lo cho chính mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT