Đoán chừng là nhặt của người nào đó rồi, cũng không biết là chú nào. Chu Thịnh Lai nhặt được là tờ giấy nhỏ nhất đút vào túi áo, đã bị Tống Tri Uyển giặt sạch. Dù sao đó cũng chỉ là mảnh giấy nhỏ nên cô không phát hiện.
Chu Thành Lai lắc đầu: "Không còn nữa, mẹ giặt sạch rồi.”
Tống Tri Uyển đau đầu: "Vậy các con nhớ rõ trên đó viết gì không, viết lại hoàn chỉnh cho mẹ được không?”
"Nhớ ạ!" Chu Thành Lai đứng lên hùng dũng oai vệ, chân ngắn chạy lon ton muốn nhặt than đá.
Tống Tri Uyển vội ngăn cản, sau đó vào trong buồng lấy giấy, Chu Thành Lai chưa biết chữ, càng không biết cách cầm bút nên không lấy bút ra. Trẻ con cầm than đá dễ hơn nhiều, nhưng không viết trên mặt đất được, chữ Chu Thành Lai giống như gà bới, viết chữ to trên giấy nhìn dễ hơn. Ít nhất Tống Tri Uyển cũng thấy rõ ràng, cô nhìn thoáng qua Chu Thành Lai, cảm giác con trai mình dường như thông minh hơn người bình thường. Ai sẽ tin một đứa bé không tới hai tuổi lại có trí nhớ siêu phàm như thế chứ?
Đời trước Tống Tri Uyển không sinh con, dù đời này sinh hai đứa nhỏ cũng chưa từng nghĩ đến việc sinh một bảo bảo thiên tài. Cô cảm thấy có lẽ là do sinh đôi nên mới phát triển mạnh hơn ở phương diện này.
Tống Tri Uyển thu lại tờ giấy, định lát nữa chép lại một bản đưa cho Sở Nguyên. Ông ấy là thiên tài có lẽ biết đây là thứ gì. Rốt cuộc là chú nào nhỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT