Đồ Nam không hề phản biện, cô đã nói là muốn ở bên cạnh anh, vậy thì sẽ dành ra nhiều thời gian nhất có thể, trừ lúc ở bệnh viện, thì chỉ có thể bớt khoảng thời gian ở nhà, thế nên cô dứt khoát mang theo ít đồ để không phải về nữa.
Thạch Thanh Lâm để túi đồ của cô ở ghế sau, rồi kéo cửa ngồi vào xe, “Điện thoại của anh vẫn mở, anh đã dặn điều dưỡng bên kia rồi, có chuyện gì sẽ gọi ngay.”
Đồ Nam ngồi vào ghế phó lái, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, thì ra anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, còn sợ cô ở bên anh mà không yên tâm.
“Không sao, em cũng dặn dì Phương rồi.”
Phương Tuyết Mai ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, lại thấp thỏm lo cho Đồ Canh Sơn, ngày nào cũng đến, chỉ hận không thể dọn hẳn tới phòng bệnh, thậm chí còn chê hai cô điều dưỡng làm vướng bận tay chân. Bà cũng bảo cô không phải thường xuyên đến bệnh viện, cứ làm việc của mình, dành nhiều thời gian ở cạnh Thạch Thanh Lâm. Hôm ấy, bà dùng giọng điệu của người từng trải mà bảo cô rằng, với một người đàn ông tốt thế này, phải dành ra ít tâm tư, người ta vì bố cô mà chi tiền bỏ sức không nói, còn thường xuyên chạy đến bệnh viện, không thể lạnh nhạt thờ ơ được.
“Em muốn đi đâu không?”, Thạch Thanh Lâm hỏi, anh liếc ra nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Vẫn còn sớm, không cần về vội, mình có thể đi đâu đấy một chuyến.”
Đột nhiên Đồ Nam nghĩ ra, từ khi bắt đầu yêu nhau đến giờ, họ chưa từng cùng nhau đi đâu cả, ngẫm nghĩ một lát, cô bảo: “Em muốn đến chỗ cao nhất thành phố.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play