Tô Yến ôm chiếc áo choàng dày cộm, không khỏi nghĩ nữ tử người Hồ này quá thật thà. Nước vào mùa đông lạnh như dao cắt nên việc giặt một chiếc áo dày như vậy chắc phải khổ sở lắm. Ban ngày không những không phơi khô được mà còn bị đóng băng thành một khối lớn, chắc hẳn đêm đến nàng ấy cũng phải đặt nó cạnh lửa để hong khô nên mới có thể khô nhanh như vậy.
Tô Yến sợ Từ Mặc Hoài sẽ nhỏ nhen mà trách móc nàng ấy nên nàng không dẫn người ta vào trong doanh trại. May mà mặt trời đã lên, ngoài trời có một cái hố đất lớn, bên trong đang cháy lửa, hai người tụ tập quanh đống lửa nên cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Nàng sai người mang váng sữa và thịt cừu nướng đến, nữ tử người Hồ ăn rất nhanh, như thể đã nhiều ngày không được ăn ngon như vậy. Một đĩa thịt đều bị nàng ấy ăn sạch sẽ và uống hết váng sữa. Sau đó, Tô Yến lại sai người mang bánh đến cho nàng ấy.
Dường như nàng ấy đã no một chút rồi nên lúc ăn bánh khô không còn vội vàng như thế nữa.
Nàng ta ấy xong thì giơ tay áo lau khóe miệng, đôi mắt long lanh nhìn Tô Yến: “Họ nói Hoàng đế Đại Tĩnh cũng ở đây, ngươi là Hoàng hậu à?”
Tô Yến hơi sững sốt, sau đó lắc đầu nói: “Người như ta sao có thể là Hoàng hậu, ta chỉ là một nông phụ bình thường thôi. Trước đây, ta chỉ biết chăn trâu làm ruộng, chẳng biết gì cả, nếu ta trở thành Hoàng hậu thì người trong thiên hạ sẽ chê cười ta mất.”
Trong ánh mắt của nữ tử người Hồ thoáng hiện lên vẻ thất vọng, nàng ấy nói: “Ngươi tốt bụng, lại xinh đẹp như thế, sao lại chê cười ngươi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT