Bên tai Tô Yến nghe tiếng gió tuyết, hơi thở hít vào mang theo cảm giác lạnh buốt. Từ Mặc Hoài bỗng nhiên nói một câu cứ như hoa tuyết rơi tầm tã xuống thế gian, nháy mắt đã biến mất.
Chỉ một câu nói chẳng hề quan trọng mà thôi, căn bản không thể thay đổi điều gì. Tô Yến nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn thầm giật mình, khiến hốc mắt nàng không hiểu sao bắt đầu chua xót.
Nàng cứ tưởng mình không cần gì hết, nhưng khi Từ Mặc Hoài thật sự nói lời xin lỗi với nàng thì những buồn tủi chất chứa bao lâu nay giờ phút này bỗng nhiên trào dâng, đi kèm với những giọt nước mắt không thể kiềm nén rơi xuống.
Nước mắt trào ra bị đông cứng lạnh ngắt, sắc mặt Từ Mặc Hoài trắng bệch, hắn muốn tự tay lau nước mắt cho nàng thì Tô Yến lại nghiêng mặt sang một bên, tránh tay hắn.
“Bệ hạ không cảm thấy bây giờ nói những lời này quá muộn sao?” Giọng Tô Yến hơi nghẹn ngào: “Đã qua rất lâu, rất lâu rồi, ân oán giữa chúng ta khó bỏ, hãy buông tha cho ta đi... Buông tha cho ta, cũng chính là bệ hạ tự bỏ qua cho bản thân.”
Bây giờ những thứ này còn có nghĩa lý gì? Trở lại bên cạnh hắn rồi dẫm chân lên vết xe đổ? Từ Mặc Hoài vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nàng cũng vậy. Bất cứ chỗ nào, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể dứt áo rời đi mà không hề tổn thương.
Tuổi thanh xuân của nàng đã bị phí hoài trong những tháng năm dài lo được lo mất, đến nay, nàng không thể chịu sự giày xéo của Từ Mặc Hoài được nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play