Chung Kỳ Vân vốn chỉ là hành động theo bản năng. Hôm nay cậu với Tạ Vấn Uyên thân cận hơn thường ngày, nhất thời quên mất chừng mực. Ban đầu cũng không nhận ra điều gì bất thường, mãi đến khi những người xung quanh dần dần tiến lại gần, hoặc cố ý hoặc vô tình nhìn về phía này, lúc ấy Chung Kỳ Vân mới như bị điện giật mà buông tay Tạ Vấn Uyên ra, thân thể vốn hơi tựa vào lưng y cũng khẽ lùi lại.
Cảm giác lành lạnh trong lòng bàn tay vẫn còn vương lại. Chung Kỳ Vân khẽ chớp mắt, tay buông thõng bên người, không dám nhúc nhích. Một lúc sau cậu mới chậm rãi nở nụ cười:“Tôi đây là suy nghĩ, tôi vừa mới từ giữa lửa trở về, thân thể vẫn chưa hồi phục, không thể vì nhất thời say men rượu mà khiến bệnh càng thêm nặng. Vài ngày tới chúng ta vẫn nên kiêng rượu thì hơn.”
Tạ Vấn Uyên bật cười, liếc Chung Kỳ Vân một cái, đáp:"Đa tạ Chung huynh quan tâm. Có điều, trong ly của ta đây là trà chứ không phải rượu.”
Thấy sắc mặt Chung Kỳ Vân khẽ cứng lại, ý cười trên mặt Tạ Vấn Uyên lại càng sâu thêm vài phần.
Chung Kỳ Vân hiếm khi lộ vẻ xấu hổ, khẽ ho một tiếng, đưa tay sờ chóp mũi, nói:“Đi thôi.”
Tạ Vấn Uyên nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi hỏi:"Vết thương trên lưng ngươi…”
Chung Kỳ Vân hiểu ý Tạ Vấn Uyên, đáp:"Vẫn đi được, tôi chịu được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play