Cố Cẩn Hành khẽ dùng vai húc nhẹ vào Tiêu Dã. Tiêu Dã hiểu ý, bước lên phía trước, khoác vai Trần Cạnh Chi.
Tiêu Dã cười hì hì nói:
“Nhưng mà đừng có mà chê Xu Xu nha, em ấy giỏi lắm đó. Không nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta còn bao lâu nữa thì đến nơi vậy?”
Trong nhóm toàn đàn ông, chỉ có mỗi Xu Xu là con gái, mà đám người Trần Cạnh Chi với bọn họ cũng đâu thân thiết gì, cùng lắm là mới gặp vài lần. Nói mấy lời kiểu đó nghe thì có vẻ vô tư, nhưng con gái thì hay nhạy cảm. Xu Xu dù hơi ngố nhưng ai mà biết được, lỡ đâu lại thấy buồn.
Thật ra nếu không phải biết rõ Trần Cạnh Chi và đám người đó không có ý gì, Tiêu Dã còn tưởng bọn họ thấy phiền khi Xu Xu đi cùng, kiểu như làm vướng chân vậy.
Nói thẳng ra thì, trong tình hình tận thế như bây giờ, người với người dễ có khoảng cách, tốt nhất nên ít nói thôi, lỡ miệng một chút là dễ gây chuyện ngay.
Trần Cạnh Chi đáp:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play