May mắn trọng sinh trước khi mạt thế bùng nổ, Bùi Dữ cũng không có mộng tưởng làm anh hùng cứu thế hay để bị người khác theo dõi. Điều duy nhất anh muốn làm, chính là tạo ra một chỗ ở an toàn cho bản thân và Tiểu Miêu.
Căn biệt thự ở vùng ngoại ô là nơi anh đã mua từ vài năm trước, để không sử dụng. Xung quanh là rừng trúc thuộc quyền sở hữu của anh, khung cảnh yên tĩnh, trong lành. Các biệt thự trong khu vực cũng nằm cách xa nhau, khá kín đáo và khó bị phát hiện.
Trong nửa tháng ngắn ngủi này, Bùi Dữ muốn cải tạo lại toàn bộ biệt thự, xây tường rào cao vài mét, gia cố tường, lắp hệ thống hàng rào điện bảo vệ phía trên, thay toàn bộ cửa sổ bằng loại chống chịu được va đập. Những việc này chỉ cần có đủ tiền thì trong nửa tháng là xong.
Sau khi có nơi ở an toàn, bước tiếp theo là chuẩn bị đủ nước uống, thực phẩm và các vật dụng sinh hoạt cần thiết.
Hiện tại, tài chính mà Bùi Dữ có thể sử dụng vào khoảng 100 triệu. Trừ chi phí cải tạo biệt thự, số tiền còn lại anh định dồn hết vào việc mua đồ dự trữ.
Tính sơ qua, 100 triệu vẫn chưa đủ. Vì thế anh cần xem xét tình hình bên phía trợ lý, liệu có thể xoay thêm được bao nhiêu.
Bùi Dữ biết việc chi một khoản tiền lớn trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ gây chú ý và đem đến không ít phiền toái. Nhưng thời gian cấp bách, chỉ cần hoàn thành xong khu vực an toàn là được, những việc khác anh không rảnh để lo.
Một khi đã tập trung vào công việc thì rất khó có chuyện bên ngoài khiến anh phân tâm.
Lúc này, Ôn Xu vừa ăn xong đồ hộp, quay đầu nhìn thấy Bùi Dữ đang nhíu mày, chăm chú thao tác trên điện thoại. Cô dụi dụi đầu mèo rồi duỗi người, nằm bên cạnh hộp đồ ăn liếm lông sạch sẽ.
Dù mới trọng sinh vào thân thể Tiểu Miêu chưa được nửa ngày, nhưng tất cả thói quen và bản năng của mèo đều được kế thừa hoàn chỉnh, Ôn Xu cũng tiếp nhận rất tốt.
Trông cô bây giờ vẫn chỉ như một chú mèo con bé xíu, ăn no liền buồn ngủ. Cô cuộn tròn người, khẽ vẫy đuôi, nằm ngủ say lúc Bùi Dữ bận rộn.
Sau khi xử lý xong mọi việc, Bùi Dữ ngẩng đầu lên thì trời đã nhá nhem tối.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất, rọi xuống sàn nhà tạo thành những vệt sáng lấp lánh, mộng mị.
Cảnh sắc đẹp như tranh, nhưng với Bùi Dữ thì chẳng còn gì hấp dẫn. Tận thế sắp đến, những khung cảnh như thế này rồi cũng sẽ chẳng còn. Ang khẽ bóp sống mũi, chợt nhớ ra còn một bé mèo nhỏ đang cần hắn chăm sóc.
Đã lâu từ bữa sáng đến giờ, anh vội vàng quay lại tìm Tiểu Miêu. Bé mèo vẫn còn ngủ ngon lành, bên cạnh là hộp cá hồi hồi sáng đã sạch trơn.
Bùi Dữ hơi áy náy, nhẹ nhàng bế Tiểu Miêu lên và gọi cô tỉnh dậy:
“Tiểu Miêu, dậy ăn cơm thôi.”
Thật ra Ôn Xu đã đói từ lâu, nhưng khi tỉnh dậy giữa chừng thấy Bùi Dữ còn bận nên cô giả vờ tiếp tục ngủ, nửa mê nửa tỉnh nằm đó chờ.
Vừa được bế lên, Ôn Xu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ạn.
Đôi mắt to long lanh ánh nước của Tiểu Miêu khiến Bùi Dữ định xin lỗi thì cô đã rúc vào tay anh, dụi dụi khuôn mặt lông mềm vào ngón tay, phát ra tiếng kêu nhỏ nhẹ mềm mại đến tan chảy cả lòng người.
“Meo~”
Bùi Dữ không nhịn được, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, bật cười dịu dàng:
“Tiểu Miêu nhà mình ngoan quá trời.”
Ôn Xu nghe mà hơi ngẩn người, nhìn gương mặt chủ nhân, hai chân trước khẽ chống lên như phản xạ tự nhiên.
Thì ra... cảm giác được ôm như mèo là thế này sao?