Từ biểu hiện của Tiểu Miêu mà nói, Bùi Dữ không thể xác định được cô có bị dọa hay không. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, không xù lông, cũng chẳng hoảng loạn, chỉ là tinh thần hơi kém đi chút.
Nhìn thế thì, anh thiên về khả năng Tiểu Miêu không bị dọa cho lắm.
Có lẽ... là do không khí bên này quá ô nhiễm?
Bùi Dữ ngẩng đầu nhìn về đám tang thi cách đó mấy trăm mét. Lúc này, nơi đó đã chẳng còn thấy bóng dáng mấy người kia đâu nữa, hẳn là đã thuận lợi tiến vào khu vực bên trong của thành phố Tĩnh Hải rồi.
Anh vỗ nhẹ Tiểu Miêu, ôm cô như dỗ trẻ con, “Chúng ta đi thôi, về nhà cho Tiểu Miêu xem hoạt hình.”
Dứt lời, anh lại lấy ra một túi đồ ăn sấy nhỏ, vừa đi vừa đút cho cô ăn.
Ôn Xu nghe mùi thơm nồng của đồ ăn sấy cũng chép miệng thèm, nhưng cái mùi tanh thoang thoảng trong không khí khiến cô không nuốt nổi, chỉ có thể thèm thuồng nhìn, cuối cùng vẫn chẳng cắn nổi một miếng.
May mà đồ ăn sấy lần này màu hồng nhạt, chứ nếu là màu xanh lá, cộng thêm mùi máu tang thi lượn lờ bên ngoài, cô chắc nhổ ngay tại chỗ.
Thấy tình trạng của Tiểu Miêu không được tốt lắm, Bùi Dữ cũng chẳng muốn nán lại, trực tiếp ôm cô về biệt thự.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play