Bùi Dữ xoa xoa má cô:
“Muốn chơi thì chơi thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng đừng lo sẽ làm phiền anh.”
Anh đã chăm sóc Tiểu Miêu hơn nửa năm, hiểu rõ lúc này cô đang nghĩ gì.
Từ khi Tiểu Miêu có thể biến thành người, suy nghĩ của cô cũng dần trưởng thành hơn. Nếu vẫn là bé mèo nhỏ trước kia, vừa thấy tuyết chắc chắn đã nhảy ra ngoài chơi ngay, đâu có lo lắng hay băn khoăn như bây giờ.
Anh chỉ hy vọng Ôn Xu có thể sống một cách nhẹ nhàng, vui vẻ. Anh có khả năng và đủ sức lo cho cô, thì tại sao lại phải để cô phải nghĩ ngợi, lo lắng quá nhiều chứ?
Ôn Xu biết lo cho anh, biết nghĩ cho anh, điều đó khiến Bùi Dữ rất vui. Nhưng thực lòng mà nói, anh không quan tâm mình có được gì trong mối quan hệ này. Anh chỉ mong cô có thể sống vô tư, hạnh phúc là đủ rồi.
Sau khi nói với Cố Cẩn Hành là muốn dẫn Ôn Xu đi chơi tuyết, Cố Cẩn Hành bế Tiểu Bình Quả đi tìm Chu Hạo trò chuyện. Tiêu Dã thì theo đội tuần tra đi bắt người, hai người này đúng là "nghiện việc", không ngồi yên được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play