Sau khi dọn dẹp khu phòng bảo vệ xong, Bùi Dữ lại quay về phòng, lắp thêm tủ đầu giường, treo rèm chắn trên tường, đặt thêm một chiếc ghế sofa đơn cùng bàn tròn pha lê ở một góc. Dọc theo tường còn gắn một hàng tủ trắng để đựng đồ.
Làm xong hết mấy việc này thì cũng đã hơn nửa tiếng trôi qua, Ôn Xu vẫn chưa tỉnh dậy, ngủ rất say và yên bình.
Bình thường Tiểu Miêu lúc nào cũng ở bên cạnh anh, lúc nào cũng có thể nghe được giọng cô. Bây giờ xung quanh yên tĩnh quá mức, ngược lại khiến Bùi Dữ thấy hơi lạ, hơi trống vắng.
Anh lấy từ không gian ra một chiếc ghế, định ngồi xuống lên kế hoạch cho ngày mai, ai ngờ vừa ngồi được một lát, ánh mắt đã rơi ngay vào chiếc váy bồng mà Ôn Xu đang mặc, thế là lại có việc để làm.
Bùi Dữ lục tung đống đồ trong không gian, lấy hết quần áo của Ôn Xu ra, sắp xếp và phân loại lại. Tiểu Miêu mặc váy bồng trông rất dễ thương, rất xinh, nhưng váy kiểu này lại dễ bị hở và bất tiện. Vậy nên, tốt nhất vẫn là tìm thêm mấy bộ quần áo kiểu tay ngắn, quần dài cho tiện.
Nhìn bên ngoài thì tưởng anh đang thẫn thờ, nhưng thực ra ý thức đã chạy vào không gian, tất bật chọn đồ, phối đồ, gấp lại quần áo, bận rộn không kém gì làm việc chân tay thật.
Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân vang lên ngoài phòng khách. Cố Cẩn Hành đứng ngoài cửa, hạ giọng gọi anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT