Nghe xong, Ôn Xu quay người chạy đến cốp xe, lục tung cả buổi mà vẫn không thấy khăn lông đâu, “Không thấy rồi.”
“Dùng cái này cũng được.” Tiêu Dã đứng sau lưng cô, từ một túi đồ trong cốp xe lấy ra một bịch khăn giấy rửa mặt, xé bao bì, rút ra năm sáu tờ rồi đưa cho Ôn Xu. “Cái này cũng có thể thay khăn lông tạm.”
Ôn Xu ngoan ngoãn dùng dị năng làm ướt khăn đến mức nhỏ nước, rồi đưa cho Cố Cẩn Hành.
Cố Cẩn Hành vắt bớt nước đi, đắp lên trán Bùi Dữ, sau đó lấy khăn khác Ôn Xu làm ướt để lau mặt, cổ và cánh tay cho Bùi Dữ.
Cố Cẩn Hành nói: “Xu Xu, lại đây ngồi bên kia đi? Trong xe có điều hòa, ngồi xa Bùi Dữ sẽ không thấy nóng. Em nhìn khăn trên trán anh ấy đi, nếu cảm thấy nó không còn mát, thì dùng dị năng làm lạnh lại rồi đắp tiếp cho anh ấy.”
Trời đã tối hẳn, anh còn phải đi nấu cơm. Bên ngoài không an toàn, Tiêu Dã cần canh gác, không ai có thể ở cạnh Bùi Dữ suốt được.
“Ừm.” Ôn Xu gật đầu, mở cửa xe bên kia, ngồi cạnh Bùi Dữ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT