Trợ lý hạ thấp giọng:
“Bên tôi nhận được tin tức đáng tin cậy, mặt trăng đỏ tối qua gây ngất xỉu có tính virus. Ngoài ra đã xuất hiện không ít người phát cuồng run rẩy giống bệnh dại. Tạm thời chưa có cách chữa trị, bị những người đó cắn trúng thì có 30% khả năng bị lây nhiễm. Hiện giờ chính phủ đang phong tỏa tin tức để tránh gây hoang mang, ngài nên chú ý an toàn.”
Tuy là trợ lý của Bùi Dữ mỗi ngày mệt như chó, từ một trợ lý đời sống bị biến thành “trợ lý toàn năng”, nhưng không thể không nói, Bùi Dữ trả lương cực kỳ hào phóng. Với lý lịch xuất sắc của anh ta, nhiều công ty khác từng muốn lôi kéo với mức đãi ngộ không tệ, nhưng vẫn không bằng Bùi Dữ. Thêm nữa, Bùi Dữ làm người dứt khoát, gọn gàng, không gây rắc rối.
Làm nhân viên mà gặp sếp như vậy, thực sự là một kiểu may mắn.
Bùi Dữ nghe xong cũng không lấy làm bất ngờ, chỉ cười nhàn nhạt:
“Cảm ơn. Tôi vẫn rất an toàn. Cũng nhắc nhở cậu một câu, trong thời gian tới nên tích trữ thêm chút vật tư. Tình huống lần này khác hẳn bất kỳ đợt virus cúm nào trước đó. Ngoài ra, bán bớt tài sản lấy tiền mặt. Một phần ba trong đó, cậu đem niêm phong.”
Trợ lý còn chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút ngắt máy.
Cúp máy xong, tốc độ chọn rau của Bùi Dữ cũng nhanh hơn nhiều.
Siêu thị đông người, hiện tại anh đã là dị năng giả, việc tiếp xúc gần với người khác không có vấn đề gì, nhưng Tiểu Miêu vẫn chưa tiến hóa. Một khi bị lây nhiễm thì hậu quả khó lường, nên vẫn cẩn thận thì hơn.
Về đến nhà, Bùi Dữ bế Ôn Xu từ ba lô ra đặt lên ghế sofa.
Bùi Dữ hỏi:
“Chút nữa tôi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tối nay ăn lẩu. Tiểu Miêu ở phòng khách một mình có thấy chán không?”
Ôn Xu cọ cọ lòng bàn tay anh, mềm nũng nịu “Meo~”.
Tôi cũng muốn ăn lẩu nha!
Bùi Dữ xoa xoa bộ lông mềm xù của cô, suy nghĩ một chút:
“Cho em xem Tom & Jerry nhé.”
Trợ lý của anh cũng nuôi mèo, là kiểu “nô lệ mèo” chính hiệu. Mỗi khi không ở nhà sẽ mở TV hoặc iPad sẵn, sợ mèo ở nhà một mình sẽ buồn.
Trước đây Bùi Dữ không hiểu điều này, nhưng bây giờ thì thật sự đồng cảm.
Nghe có phim hoạt hình để xem, Ôn Xu cũng vui vẻ hẳn. Làm mèo thì thoải mái thật, nhưng cũng hơi nhàm chán, dù sao linh hồn của cô vẫn là con người.
Bùi Dữ bật Tom & Jerry rồi vào bếp chuẩn bị nấu nướng.
Ôn Xu nằm trên sofa, chăm chú xem cảnh mèo đuổi chuột. Ban đầu còn ve vẩy đuôi, trông hơi nhàm chán, nhưng về sau thì dán mắt vào màn hình không rời.
Bùi Dữ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Miêu ngồi ngoan ngoãn xem hoạt hình, nhỏ xíu, vô cùng đáng yêu.
Ôn Xu đang xem say mê thì màn hình đột nhiên nhiễu sóng, đúng đoạn gay cấn thì bị cắt ngang!
“Meo !”
Ôn Xu nhảy phốc xuống sofa, chạy thẳng vào bếp, ngồi chồm hổm dưới chân Bùi Dữ mà kêu to:
“Meo!”
Mau đến xem TV bị sao rồi nè!
Bùi Dữ đang cắt cà chua, thấy Tiểu Miêu chạy tới thì tưởng cô đói, cười xoa dịu:
“Đói à? Chờ một chút, sắp xong rồi. Tối nay Tiểu Miêu cũng có lẩu ăn nhé.”