Nồi niêu chén bát, cùng các loại đồ dùng ăn uống đều được chuẩn bị từ hai bộ trở lên.

Khi chọn mua bộ đồ ăn, Bùi Dữ luôn hỏi ý kiến của Ôn Xu. Chỉ cần Ôn Xu vươn móng vuốt sờ qua cái gì, anh liền trực tiếp mua hai bộ cái đó.

Ai mà hiểu được cái kiểu mua sắm không cần suy xét kinh tế như này chứ?

Không ai có thể cưỡng lại nổi!

Ôn Xu "meo meo" kêu không ngừng, thấy cái chén sứ màu hồng nhạt — mua! 

Thấy cái đĩa nhỏ màu tím — mua! Thấy cái ly nhỏ xinh màu lam dịu — mua! 

Thấy cái chảo chiên hình con gấu nhỏ — mua! Thấy cái muỗng màu hồng đào — mua! 

Tóm lại chính là mua! mua! mua!

Bùi Dữ từ đầu đến cuối đều mỉm cười nhìn Tiểu Miêu hết sờ cái này lại sờ cái kia. Tuy anh không chắc Tiểu Miêu thực sự muốn những thứ đó, hay chỉ đơn giản tò mò, nhưng anh không cần nghĩ quá nhiều, có tiền thì mua là được.

Anh cô đơn một mình, có Tiểu Miêu ở bên đã là may mắn lớn lao, càng không thể nào tỏ ra thiếu kiên nhẫn với Tiểu Miêu dù chỉ một chút.

Siêu thị cũng có khu vật phẩm cho thú cưng, nhưng đồ không nhiều, mẫu mã không đẹp, không có món nào khiến Tiểu Miêu để mắt.

Bùi Dữ nghĩ ngợi một lát, ôm Tiểu Miêu đi về khu đồ dùng cho trẻ em.

Tã giấy, xe đẩy, giỏ xách trẻ con, ghế an toàn, khăn ướt chuyên dụng, bồn tắm mini — những thứ này Tiểu Miêu đều có thể dùng, hơn nữa độ an toàn và thoải mái có khi còn tốt hơn.

Bùi Dữ tìm một nhân viên siêu thị, trực tiếp lấy mỗi loại 100 bộ, cho người đưa hàng đến tận kho.

Nhân viên cười đến không khép miệng được, “Tiên sinh, hôm nay ngài tiêu rất nhièu tiền ở siêu thị chúng tôi, có thể nhận được phần quà bất ngờ lớn cùng với đặc quyền VIP cao cấp, sẽ được gửi đến theo địa chỉ ngài cung cấp.”

Bùi Dữ gật đầu, rồi tiếp tục đi về khu đồ dùng hàng ngày.

Vì ra tay quá mạnh, loại khách hàng như anh với siêu thị mà nói là vô cùng hiếm thấy, đến mức khiến người phụ trách đích thân đến tiếp đón.

Người phụ trách vừa giới thiệu sản phẩm, vừa dò hỏi: “Tiên sinh, ngài mua nhiều đồ trẻ sơ sinh như vậy, là chuẩn bị cho mấy đứa bé thế? Chúng tôi có thể chuẩn bị thêm mấy phần quà lớn cho ngài.”

Bùi Dữ cười đáp, “Không phải tôi dùng, là định quyên góp ra ngoài. Tôi làm từ thiện nhiều năm, đợt này bận quá nên quên chuẩn bị trước, vừa khéo thấy bên các anh có đủ đồ.”

Lý do này thật hay không thì không quan trọng, chỉ cần tiền không có vấn đề là được.

Người phụ trách cười đến nếp nhăn đuôi mắt đều hiện lên: “Ngài đúng là người có lòng tốt.”

Hắn còn định hỏi thêm vài câu, thì tai nghe bluetooth vang lên tên Bùi Dữ và tên công ty của anh. Người phụ trách lập tức thấy hối lỗi vì vừa rồi nhiều chuyện, thu hồi tất cả câu hỏi, chỉ chuyên tâm giới thiệu.

Người trước mặt hắn đây là một vị tỷ phú chân chính!

Tỷ phú thì cần lý do gì để tiêu tiền chứ?

Bùi Dữ đi một vòng quanh khu vật dụng hàng ngày: “Mấy hôm tới tôi cũng tính mua thêm đồ để quyên góp tiếp.”

Người phụ trách lập tức làm động tác mời, cung kính nói: “Xin mời ngài qua phòng nghỉ khách quý.”

Một phi vụ lớn cứ thế mà nhẹ nhàng quyết định.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play