Để chứng minh mình thực sự không sao, Bùi Dữ trực tiếp bế Tiểu Miêu đi xuống lầu, bước chân vững vàng, hoàn toàn không có chút nào giống người vừa trải qua sốt cao và kiệt sức.
Ôn Xu có chút tò mò nghiêng đầu, theo bản năng liếm liếm móng vuốt.
Cho nên... chủ nhân cô có thức tỉnh dị năng hay không đây?
Nghi vấn này rất nhanh đã có đáp án.
Sau khi xuống lầu, Bùi Dữ đi thẳng vào bếp. Trong tủ lạnh vẫn còn cá hồi mua hôm qua chưa ăn hết, trứng gà cũng còn rất nhiều. Anh dọn cá hồi và trứng ra bàn, giống như hôm qua, đút cho Tiểu Miêu ăn.
Ôn Xu vừa thấy đồ ăn liền chẳng nghĩ ngợi gì, Bùi Dữ kiên nhẫn đút từng chút một cho cô. Đợi cô ăn no, anh còn lấy khăn giấy ướt lau lau mép, chải lại một vòng lông quanh miệng cô.
Bùi Dữ xoa đầu cô, như thì thầm, lại như là cố ý nói cho Ôn Xu nghe:
“Được rồi, giờ ra sân gom hết vật tư, sau đó đến kho hàng thu thêm đồ đông lạnh, đều cất vào không gian.”
Đồng tử của Ôn Xu khẽ mở to, đôi mắt mèo trở nên long lanh sáng rực.
Cô đã sớm muốn biết cái gọi là "dị năng" rốt cuộc là thế nào, giờ cuối cùng cũng có thể được nhìn tận mắt.
Bùi Dữ bế Tiểu Miêu ra sân. Trong sân vẫn còn đống thùng giấy hôm qua, đặt cả đêm đã hơi nhăn nhúm.
Ôn Xu từ tay Bùi Dữ phóng vèo lên vai anh, ngồi xổm lại, còn nghiêng đầu lấy mặt dụi nhẹ vào cằm Bùi Dữ như giục anh nhanh nhanh bắt đầu đi!
Bùi Dữ vốn lo lắng sẽ dọa đến Tiểu Miêu, nhưng thấy cô như vậy rõ ràng rất hứng thú, liền thử thu mấy cái thùng vào không gian trước, sau đó cúi đầu quan sát phản ứng của Tiểu Miêu.
Thấy mấy cái rương bỗng dưng biến mất, Ôn Xu trợn to hai mắt, còn tò mò vươn móng vuốt quơ quơ giữa không trung.
“Meo!”
Thật sự không thấy nữa!
Tiểu Miêu nôn nóng nhảy từ vai Bùi Dữ xuống, đi vòng quanh chỗ đống rương vừa rồi, vừa đi vừa quay đầu nhìn anh, sau đó dùng móng chạm nhẹ vào rương còn lại.
Thấy cô không có chút nào hoảng sợ, Bùi Dữ dứt khoát gom hết đống rương còn lại vào không gian.
Sân vốn chật kín thùng trong chớp mắt trở nên trống trải hẳn.
Ôn Xu đột ngột nhảy về sau, thân mèo nhỏ nhắn vô cùng linh hoạt, nhưng phía sau cô lại là chân Bùi Dữ, thành ra nguyên cơ thể mèo con cứ thế va vào chân anh, ngồi bẹp lên giày.
Dáng vẻ ngốc nghếch ấy khiến Bùi Dữ bật cười, bế cô lên xe, chuẩn bị đến kho hàng.
Ôn Xu vẫn còn ngơ ngác, chưa hoàn hồn lại, đã bị đặt lên ghế phụ.
Cô nằm bẹp trên ghế, tò mò vểnh tai mèo, chăm chú nhìn tay Bùi Dữ.
Thần kỳ quá!
Thật sự giống như ma pháp! Kích thích quá đi mất, nếu cô cũng có dị năng thì tốt rồi. Vậy thì dù là một con mèo, cô cũng có thể sống cuộc sống tuyệt vời nha!
Vừa cảm thán, Ôn Xu vừa liếm liếm lông.
Kho hàng cách biệt thự không xa, họ rất nhanh đã tới nơi.
Bùi Dữ ôm Tiểu Miêu xuống xe. Trước cửa kho còn hai nhân viên đang đợi giao hàng. Thấy Bùi Dữ đến, một người bước lên đón.
“Bùi tổng, hàng ngài đặt đã được chuyển tới đầy đủ. Đây là danh sách, mời ngài kiểm tra.”
Bùi Dữ gật đầu, ánh mắt không để lộ dấu vết quét qua khuôn mặt hơi ửng đỏ của anh ta, nhận bút ký tên:
“Cậu trông có vẻ không khỏe lắm?”
Nhân viên ngạc nhiên vì sự quan tâm, cười nói:
“Chỉ hơi nóng đầu chút thôi, không sao cả. Thật ra hôm nay người giao hàng không phải tôi, tôi là người thay ca. Tối qua nghe nói có rất nhiều người bất tỉnh.”
Bùi Dữ đưa trả danh sách, nói:
“Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng. Nếu có thể, về nhà nghỉ ngơi mấy hôm đi.”
Chẳng mấy chốc nữa, thế giới này sẽ thay đổi hoàn toàn.