(Về nhà, về nhà…)
Trong game, ‘tôi’ bị Hiểu Hiểu nhập vào không ngừng lang thang, lẩm bẩm.
Tĩnh Thủy Nguyệt thở dài: “Hiểu Hiểu hận nhất quả nhiên vẫn là người nhà.”
Hình ảnh trong game không có cảnh tượng đặc biệt máu me, tất cả người xem chỉ có thể nhìn thấy từ góc nhìn thứ nhất của ‘tôi’, trong đêm tối vô biên vô hạn chỉ có tiếng bước chân thanh thúy của ‘tôi’, dường như còn có tiếng thở dốc nặng nề áp lực phì phò bên tai, ‘tôi’ tìm theo tiếng thở, bình tĩnh đưa những người trốn tránh vào địa ngục.
Có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng biểu cảm trước khi chết của mọi người đều giống nhau, hoảng sợ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT