“Ủa, sao Phương Huy đi nhanh vậy trời.” Mọi người đeo cặp ra khỏi phòng học, phát hiện cậu nam sinh ra khỏi phòng học đầu tiên đã không thấy đâu.
“Ba mẹ Phương Huy đi công tác rồi, ở nhà chỉ có bà nội mắt kém với em gái còn đi nhà trẻ, nên nó ngày nào cũng phải về nấu cơm cho hai người đó, tan học lúc nào cũng là đứa đầu tiên lao ra khỏi lớp.”
Diệp Nhiễm là người cuối cùng ra khỏi phòng học, trước khi đóng cửa còn tiện tay tắt đèn.
“Má ơi, tối thui vậy.” Đèn trong phòng học vừa tắt, chút ánh sáng cuối cùng cũng biến mất, xung quanh tối đen như mực, đưa tay lên cũng không thấy ngón. “Công tắc đèn hành lang ở đâu ấy nhỉ?”
“Công tắc ở phía trước, còn phải đi một đoạn nữa, lấy điện thoại ra soi không phải được rồi à.”
“Điện thoại tôi còn có tí pin à, ai nhiều pin nhất?” Trùng hợp là, vừa hỏi ra mới biết điện thoại của ai cũng sắp hết pin.
Lúc này, phía sau họ đột nhiên có ánh sáng hắt lên.
Diệp Nhiễm đang cầm một chiếc đèn pin sáng trong tay.
“Tôi có hai cái đèn pin, ai đi đầu lấy một cái đi, tôi đi cuối cùng, vậy là cả trước lẫn sau đều có ánh sáng.”
“Diệp Nhiễm cậu chu đáo quá vậy, lấy đèn pin ở đâu ra thế?!” Mọi người kinh ngạc hỏi.
“Tìm thấy trong hộc bàn của tôi, quên không biết bỏ vào từ khi nào.” Diệp Nhiễm qua loa đáp.
Cô cũng không biết vì sao trong phòng học lại có hai cái đèn pin, nhưng trong lúc không có ánh sáng mà nhặt được đèn pin và pin thì cũng quá trùng hợp.
Điều này khiến cô nhớ đến việc chơi game giải đố trên máy tính, lúc nào cũng có thể tìm được những đạo cụ hữu ích. Chẳng trách gã thần bí kia nói đám streamer như họ đi phó bản cũng giống như streamer game ngoài đời thực.
Có ánh đèn, tâm trạng mọi người rõ ràng thoải mái hơn hẳn.
Đi ngang qua phòng giáo viên, mọi người nhìn vào trong, nhưng bên trong tối đen như mực, cửa cũng bị khóa.
Diệp Nhiễm dùng đèn pin soi, phát hiện ổ khóa cửa và chiếc chìa khóa cô tìm được trong hộc bàn có hình dạng giống nhau.
Cô theo phản xạ sờ túi, mới nhớ ra lúc nãy đã lấy hết đồ trong cặp của chủ cũ ra, nhặt được đồ gì đều nhét vào đó, nên chìa khóa giờ không ở trong túi.
Mọi người đã tiếp tục đi về phía cầu thang, Diệp Nhiễm cũng không tìm nữa, đi theo lên.
“Kỳ lạ, thầy Đặng đi rồi sao? Thầy bảo chúng ta ở lại tự học, kết quả không thèm gọi mà tự đi luôn à??”
“Đi một đoạn đường dài rồi mà không thấy ai, mấy lớp khác cũng về hết rồi, thật sự chỉ còn lại mình chúng ta.”
“Haizz, ghen tị với bọn Vương Gia Tường ghê, hôm nay không bị thầy giữ lại, được về sớm.”
“Sắp thi cuối kỳ rồi, bọn họ học giỏi, đương nhiên không cần ở lại tự học như chúng ta.”
Diệp Nhiễm thầm nghĩ, chẳng trách sổ điểm danh có hơn hai mươi cái tên, lúc tỉnh lại trong lớp chỉ có mười mấy người, hóa ra là bị cố ý giữ lại tự học.
“Không đúng, Tần Đa, Hà Giai Oánh, hai người học giỏi mà? Sao cũng bị ở lại tự học??”
Cô bạn được nhắc tên đáp: “Dạo này nhà có khách, ồn ào quá, tớ muốn ở lại trường làm xong bài tập rồi về.”
“Ôi chao, đúng là học sinh gương mẫu có khác, tớ giờ chỉ muốn về chơi game, hẹn người đánh nhau thôi, bài tập á? Là cái gì thế?”
“Được rồi Đào Nghi, ai mà không biết cậu nghiện game nặng cỡ nào? Điện thoại của cậu gần đây bị thầy tịch thu một lần rồi còn gì.”
Diệp Nhiễm nhìn cậu bạn đầu đinh, béo lùn tên Đào Nghi, bộ đồng phục trên người không biết mấy ngày chưa giặt, vừa bẩn vừa có vết ố vàng.
Vậy cái bản kiểm điểm kia là do bị tịch thu điện thoại nên viết?
Nhưng vừa rồi trong lớp, trên mấy cái bàn vứt lung tung cả máy chơi game, đồ trang điểm với hộp thuốc lá, có vẻ như cũng không ai quản cái kiểu không khí này.
So với những thứ đó, điện thoại chắc là thứ bình thường nhất, không đến mức vì điện thoại mà thầy chủ nhiệm lớp bắt cậu ta viết kiểm điểm.
Hơn nữa lúc nãy Đào Nghi bị nhắc đến chuyện tịch thu điện thoại, sắc mặt cậu ta không được tự nhiên, Diệp Nhiễm cảm thấy chắc còn có nguyên nhân khác, nhưng những người khác thì không biết.
“Tần ca là vì bị liên lụy, không những mất chức lớp trưởng, còn bị phạt ở lại tự học nữa.”
Tần ca chính là Tần Đa, cậu bạn vừa nãy đứng lên hỏi Diệp Nhiễm và Trần Nam. Giờ cậu ta đang cầm đèn pin đi đầu nhóm.
Nhắc đến chuyện mất chức lớp trưởng, mọi người theo bản năng nhìn Diệp Nhiễm.
【Ra là vậy, nói cách khác cái anh Tần ca này được mọi người nể phục, giờ bị mất chức, con nhỏ kia lên làm lớp trưởng đúng không?】
【Nhưng lúc nãy Tần Đa nói chuyện với Diệp Nhiễm rất bình thường, không thấy có vẻ gì oán hận, nhưng giọng mấy người kia sao có vẻ bênh vực cho anh ta vậy?】
【Xem ra con nhỏ lớp trưởng này quan hệ với lớp chẳng ra gì ha ha】
Tần Đa có vẻ không muốn nói thêm về chuyện này, vừa lúc đi đến cầu thang, cậu ta sờ công tắc đèn trên tường.
Bấm xuống, nhưng xung quanh vẫn tối đen như mực.
Mọi người lập tức bị chuyện này thu hút.
“Tôi điên mất! Hỏng rồi à!?”
“Lại hỏng nữa? Trường này đồ đạc toàn đồ bỏ đi! Mấy năm rồi không thay mới, nên cứ hỏng cái này đến cái kia!”
“Hỏng thì không thay, sửa sửa lại dùng ba năm ~”
Diệp Nhiễm đi cuối cùng, nghe thấy bọn họ gào khóc thảm thiết, bỗng nhiên dựng tóc gáy, cô quay đầu nhìn phía sau.
Chỉ thấy ở cuối hành lang phía xa, có một nữ sinh mặc váy trắng dài đang đứng đó, lặng lẽ nhìn họ.
Diệp Nhiễm dùng đèn pin chiếu, nhìn lại lần nữa, lại phát hiện chẳng có gì cả.
Cảnh vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
【Má ơi hết hồn, vừa rồi là cái gì vậy!??】
【Một cô gái hả?? Nhưng không thấy rõ mặt】
【Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, phó bản kinh dị này bắt đầu có ma quỷ xuất hiện rồi!! Streamer mới ơi, không biết trụ được bao lâu ha ha】
【Cô gái này cố ý nhặt nhiều đồ rách nát vậy, tôi nghĩ chắc cũng cầm cự được nửa tiếng】
【Bó tay, sao mấy người kia cứ thích hả hê trên nỗi đau của người khác vậy, streamer thất bại thì cái phòng live stream này cũng kết thúc, còn gì mà xem, muốn xem tiếp phải đợi mấy phòng live stream khác kết thúc hết cốt truyện đó!】
“Thôi thôi, không có đèn thì chịu vậy, cứ thế xuống lầu thôi, nhanh nhanh về nhà còn hơn!”
“Chờ đã.” Diệp Nhiễm, người nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng.
“Sao, sao vậy?”
Trong mắt đám bạn học này, “Diệp Nhiễm” thường ngày ở lớp rất kỳ quặc, không hay giao du với ai, hơn nữa sau khi Tần Đa bị mất chức, thầy giáo giao cho cô tạm thời làm lớp trưởng, nên gần đây không ít người có chút ác cảm với cô.
Nhưng hiện tại họ đang dùng đèn pin do Diệp Nhiễm mang đến, cũng không tiện làm ngơ cô.
“Mọi người chắc chắn cứ thế này mà xuống lầu sao?”
“Không thì sao? Không xuống lầu thì về bằng cách nào?” Cậu bạn cao kều vừa nãy nói chuyện với Đào Nghi hỏi ngược lại, như thể Diệp Nhiễm vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.
Diệp Nhiễm dừng một chút, vẫn là đổi cách diễn đạt.
“Cầu thang vừa hẹp vừa tối, mọi người chen chúc nhau xuống lầu như vậy, rất dễ dẫm chân nhau, đến lúc đó chỉ cần có một người ngã, cả đám người xung quanh đều sẽ bị ngã theo.”
Thực tế Diệp Nhiễm muốn nói không phải điều này, cái bóng trắng vừa rồi khiến cô có dự cảm chẳng lành.
Nếu nhiều người chen chúc nhau lộn xộn như vậy, nhỡ có con quỷ nào trà trộn vào, thì rất khó phát hiện ra.
Tuy nhiên, Diệp Nhiễm cũng phát hiện nhân vật này của mình ở lớp không được lòng mọi người cho lắm. Cô hiện tại có cách để tránh điều đó, nhưng nói ra chưa chắc đã có người chịu nghe theo.
Nhưng Tần Đa lại gật đầu, đồng tình nói: “Đúng là rất nguy hiểm.” Cậu không ngờ Diệp Nhiễm, người thường ngày ít nói, lại suy xét mọi chuyện chu đáo đến vậy.
“Vậy thì thế này, hai người một hàng, một tay đặt lên vai người phía trước, một tay vịn vào bên trái hoặc tay vịn cầu thang, chúng ta đi chậm một chút, như vậy dù có vấp ngã cũng không bị trẹo chân.”
Đầu óc cậu ta xoay chuyển nhanh, cách nghĩ thực ra cũng gần giống với Diệp Nhiễm.
Những người khác đều rất tin phục Tần Đa, cậu ta vừa nói vậy thì không ai phản đối mà làm theo.
Hai người một hàng, trừ Tần Đa đứng đầu tiên, còn lại mười ba người, cộng thêm một người lẻ.
Thế là, Diệp Nhiễm “kỳ quặc” nghiễm nhiên trở thành người đơn độc đi cuối cùng.
Dù cô vốn dĩ đã định đi sau cùng.
Trần Nam chú ý đến điều này, lên tiếng nói: “Diệp Nhiễm, hay là cậu đi phía trước đi, tớ đi cuối cùng cho.” Dường như cậu lo lắng cô đi một mình phía sau sẽ sợ.
“Không sao đâu.” Diệp Nhiễm huơ huơ chiếc đèn pin trong tay, “Chỗ tớ chắc chắn sáng nhất rồi, không cần lo lắng.”
Một sự quan tâm rất bình thường, nhưng những người khác lại lập tức phấn khích.
“Ôi chao, Trần Nam đúng là biết thương hoa tiếc ngọc.” Mấy cậu con trai ồn ào nói, còn có người bắt chước giọng cậu ta nói, “Diệp Nhiễm đừng sợ, tớ đi sau cậu đây ~”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ——!!”
“Cái gì chứ, tớ có nói thế đâu.” Trần Nam đấm nhẹ vào cậu con trai bắt chước mình, nhưng cũng bị trêu chọc đến đỏ mặt, không nhắc lại chuyện đổi vị trí với Diệp Nhiễm nữa.
Diệp Nhiễm trong bóng tối trợn mắt, một đám trẻ con.
Chỉ chung sống ngắn ngủi vài phút, Diệp Nhiễm đại khái hiểu được tình hình của nhóm người này.
Tần Đa, người được yêu thích nhất trong lớp, thường ngày đầu óc xoay chuyển nhanh nhất, nhiều ý tưởng, nhưng hành sự tương đối ổn trọng, ít khi sai sót, nên mọi người đều nguyện ý nghe theo ý kiến cậu ta.
Trần Nam, chính là cậu con trai bật đèn trong phòng học vừa nãy, là một người hiền lành, làm việc chậm rãi, nhưng tâm tư tỉ mỉ, sẽ chú ý đến cảm nhận của những người xung quanh.
Cậu con trai vừa đi cùng Đào Nghi vừa ồn ào tên là Chu Tử Phong. Lúc ở trong phòng học, Diệp Nhiễm quan sát thấy xung quanh chỗ ngồi của Chu Tử Phong có nhiều tàn thuốc nhất, có thể thấy là loại học sinh khiến giáo viên thường đau đầu.
Đào Nghi, một thiếu niên nghiện game, dọc đường đi đều cằn nhằn muốn nhanh chóng về nhà chơi game, lý do viết kiểm điểm tạm thời là vì điện thoại.
Tuy nhiên, dù cậu ta bị tịch thu một chiếc điện thoại, nhưng vừa nãy ở phòng học khi mọi người đều đang cố gắng dùng điện thoại liên lạc với bên ngoài, Diệp Nhiễm thấy cậu ta cũng cầm một chiếc điện thoại màu bạc, dường như rất đắt tiền, có lẽ là chiếc điện thoại thứ hai của cậu ta?
Hà Giai Oánh, học lực khá tốt, là một cô gái khá xinh xắn, ít nói chuyện với đám con trai này. Cô gái đi bên cạnh cô tên là Phùng Vũ Đồng, cách trang điểm và độ dài váy của cô ấy trông đều được thiết kế rất tỉ mỉ.
Còn ba người nữa dường như là một nhóm nhỏ, hai nam sinh và một nữ sinh, rất ít khi tham gia vào chủ đề của mọi người, chỉ nói chuyện với nhau.
Trong ba người này, cậu con trai cao hơn tên là Chu Hạo, cô gái tên là Trương Lâm, cậu con trai còn lại tên là Dương Tinh Trạch.
Không sai, chính là Trương Lâm, người dán giấy nhắn nhớ nộp kiểm điểm mà vẫn chưa nộp, không biết vì chuyện gì mà bị phạt viết kiểm điểm.
Những người khác Diệp Nhiễm cũng đều nhớ tên cả.
Vừa xuống một tầng lầu, bỗng nhiên không biết từ đâu lăn ra một quả cầu nhỏ màu đỏ, có tính đàn hồi, dừng lại dưới chân mấy người đi trước Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm tập trung nhìn vào, đây đâu phải quả cầu nhỏ, rõ ràng là một con mắt đỏ như máu!
Sau đó, từ giữa hai chân mấy người đó thò ra một cánh tay nhỏ màu xám trắng, nhặt nó lên.
Cũng từ giữa hai chân đó thò ra một cậu bé, cậu ta gắn con mắt vừa nhặt được vào hốc mắt trái đen ngòm, rồi quay mặt đi, đôi mắt đỏ lòm đối diện với Diệp Nhiễm, nở một nụ cười âm hiểm với cô.
Diệp Nhiễm:…
【A a a xuất hiện rồi xuất hiện rồi, ngồi chờ mỹ nữ hét chói tai】
【Tôi nhớ hồi trước xem mấy cái show thực tế tân binh streamer, phòng live stream toàn tiếng hét, lúc đó thính giác của tôi còn tệ đi】
【Má ơi tôi đã vặn nhỏ âm thanh trước rồi, tôi quen với phong cách sấm rền gió cuốn của mấy streamer kỳ cựu kỳ trước rồi, giờ đột nhiên bắt tôi đi cảm thụ món ăn tân binh thế này, là tôi nhịn không được huyết áp tăng cao đó, lát nữa streamer mà dám hét, tôi sẽ cho điểm âm!】
【Mấy người đừng nói nữa, kết quả người ta streamer căn bản không có vẻ gì là sợ hãi, trông mấy người mới ngốc nghếch ấy】
【Ủa, thật sự không hét à?】
Con quỷ nhỏ chạy tới chạy lui giữa hai chân mấy người phía trước, không ai nhận ra, vẫn đang hi hi ha ha trò chuyện.
Diệp Nhiễm cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ mặt vô cảm nhìn con quỷ nhỏ này.
Thân thể con quỷ nhỏ đặc biệt bé, không khác gì một đứa trẻ một hai tuổi, cả người trần truồng, làn da màu xám trắng hơi xanh.
Nếu con quỷ nhỏ này còn sống, chắc cũng là một đứa trẻ nghịch ngợm.
Chỉ thấy nó chạy tới chạy lui, phát hiện Diệp Nhiễm chú ý đến mình, liền từ các góc độ khác nhau thò đầu ra làm mặt quỷ với cô.
Hoặc là lè lưỡi rất dài, hoặc là móc mắt xuống cười âm hiểm với cô, kết quả Diệp Nhiễm vẫn mặt vô cảm, dường như còn muốn xem nó tiếp theo sẽ biểu diễn trò gì mới lạ nữa.
Khi Diệp Nhiễm thấy nó không bị những người khác nhận ra thì biết, đây là một con quỷ năng lực rất yếu, ngay cả chạm vào cũng khó khiến người ta cảm nhận được.
Hơn nữa, nó rất có thể rất sợ ánh sáng mạnh, nó dù chạy thế nào cũng không dám đến gần chỗ Diệp Nhiễm và Tần Đa, rốt cuộc hai chỗ này sáng nhất.
Con quỷ nhỏ phát hiện Diệp Nhiễm không hề sợ hãi nó, tức giận, bám vào cẳng chân một người trong số đó, há miệng cắn xuống.
Kết quả người bị cắn loạng choạng một chút, nhưng vì một tay cậu ta vịn vào vai người phía trước, một tay vịn vào tay vịn cầu thang, rất nhanh đã giữ được thăng bằng, không bị ngã.
Trong miệng còn lẩm bẩm một câu, “Chỗ tối thế này đi cầu thang đúng là dễ ngã thật.”
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tuy rằng cảm giác con quỷ nhỏ này yếu đuối đáng thương quá, nhưng vẫn không nhịn được cười ha ha ha】
【Không ngoài dự đoán mà, sẽ không cho tân binh streamer vừa vào đã gặp trùm mạnh đâu】
【Nhưng mọi người không thấy cô gái này đặc biệt lợi hại sao? Cô ấy không hề sợ hãi chút nào, giống như liếc mắt một cái là nhìn ra con quỷ nhỏ này không lợi hại, cứ xem nó có thể làm trò gì ấy】
【Chắc là bị dọa ngốc rồi, một tân binh sao có thể có nhãn lực này】
【Nhưng đúng là vì streamer nhắc nhở trước đó, cậu nam sinh bị cắn này mới không bị ngã đó, bằng không chắc chắn liên lụy cả đám người ngã nhào, nếu bị thương thì lát nữa gặp nguy hiểm đều thành pháo hôi hết】
Diệp Nhiễm không biết nội dung mà khán giả đang thảo luận, nhưng cô đã nghĩ đến dù con quỷ nhỏ này rất yếu, nhưng điều đó không có nghĩa là những con quỷ xuất hiện sau này đều sẽ yếu, có lẽ con sau sẽ lợi hại hơn con trước.
Thật là nghĩ cái gì thì đến cái đó.
Lúc này, phía sau đột nhiên duỗi tới một bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai Diệp Nhiễm.