Giang Thừa Quân: “...”

Anh mới quấy rối.

Giang Thừa Quân lạnh mặt, vẻ cao ngạo cấm dục, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng. Gương mặt anh sắc bén, chậm rãi ngước lên toát ra vẻ uy hiếp đầy thờ ơ.

“Đi tìm đi.”

Trợ lý Tiểu Diêu: “...”

Đệch, soi mói đời tư người khác là phạm pháp đấy, đồ mù luật này.

Trợ lý Tiểu Diêu cố gắng đánh trống lảng: “Tống Ngu đến thăm đoàn, mang cơm cho anh này, dặn anh nhất định phải ăn đấy.”

Thái độ Giang Thừa Quân lạnh lùng cứng rắn: “Không ăn.”

Chẳng qua là vì anh từng thấy Tống Ngu lén bỏ "thứ gì đó" vào nước của người khác, kết quả là người đó hôm ấy chạy vào nhà vệ sinh không kịp.

Trợ lý Tiểu Diêu: “...”

Giang Thừa Quân nhớ lại một chút, lắc đầu: “Tôi còn chưa muốn chết.”

Trợ lý Tiểu Diêu: “...”

Đáng sợ thật, Tống Ngu tỏ tình mà Giang Thừa Quân lại tưởng cậu ta muốn đầu độc mình. Chẳng lẽ tát Giang Thừa Quân một cái thì anh ta sẽ nghĩ người đó yêu mình lắm nhỉ?

Trên đường về, hệ thống 093 cố gắng cày điểm thiện cảm với Lâm Thanh Hạnh, phấn đấu trở thành hệ thống duy nhất trên đời không bị Lâm Thanh Hạnh tát.

093: [Hạnh Hạnh, cậu không biết đâu, 'lão Đăng' kia vì lời cậu nói mà từ chối dùng thuốc nhuận tràng, giờ đang ngồi xổm trong toilet rên ư ử mà không 'đi' ra được đấy.]

093: [Táo bón đáng sợ lắm, Hạnh Hạnh à, cậu nhất định phải ăn nhiều rau vào, mỗi ngày nhớ tập Kegel nha.]

093: [Hạnh Hạnh, hôm nay cậu tập Kegel chưa?]

Lâm Thanh Hạnh: “... Rồi.”

093: ['Lão Đăng' không 'đi' ra được, ông ta nhịn ba ngày rồi đó.]

Lâm Thanh Hạnh nhận xét sắc lẹm: “Đúng là bản chất con người chỉ là bánh sủi cảo nhân c*t.”

093: “...”

Xin hãy đối xử tử tế với loài người một chút.

Tống Ngu trên xe không dám giở trò, nhưng chưa xuống xe đã bắt đầu nặn cảm xúc, đôi mắt ngấn nước, trông vô cùng đáng thương.

Mẹ Tống biết Tống Ngu đi thăm đoàn làm phim của Giang Thừa Quân, nên đã sớm ngồi ở phòng khách đợi cậu về, để hỏi thăm tiến triển giữa Tống Ngu và Giang Thừa Quân.

Nhà họ Giang quyền thế ngút trời, nhà họ Tống bọn họ mà bám vào được thì có thể một bước lên mây.

Đang nghĩ vậy, mẹ Tống nghe thấy giọng Tống Ngu gọi "Mẹ ơi".

Tâm trạng mẹ Tống rất tốt, đặc biệt là khi nghe Tống Ngu gọi mẹ. Đứa trẻ mình nuôi từ nhỏ, đương nhiên là bà rất yêu thích.

Chỉ là vừa quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt sưng vù như đầu heo của Tống Ngu, mẹ Tống bị dọa cho ngửa người ra sau theo phản xạ.

Sự kinh hãi thoáng qua trong mắt bà Tống, ngay sau đó là đau lòng: “Sao lại thành ra thế này? Ai bắt nạt con vậy Tiểu Ngu?”

Tống Ngu ấm ức: “Mẹ, anh trai không cố ý đâu ạ.”

Mẹ Tống nghe Tống Ngu nói mới chú ý đến Lâm Thanh Hạnh đi theo sau. Chàng trai đeo khẩu trang đen che nửa dưới khuôn mặt, nhưng mày mắt như vẽ, thanh tú lạnh nhạt.

Nhìn thấy Lâm Thanh Hạnh, lòng mẹ Tống cũng mềm đi một chút. Máu mủ ruột thịt, dù sao cũng là một miếng thịt từ trên người bà rơi xuống.

Nếu Lâm Thanh Hạnh có thể đối xử tốt với Tống Ngu, có lẽ bà có thể ban cho Lâm Thanh Hạnh một chút tình thương của người mẹ.

Mẹ Tống không lập tức chất vấn Lâm Thanh Hạnh, khiến Tống Ngu tức đến mức bấm móng tay vào lòng bàn tay.

Tống Ngu diễn tiếp, muốn mẹ Tống phải nói ra những lời sỉ nhục Lâm Thanh Hạnh: “Anh, xin lỗi, là em giành đồ của anh, là em có lỗi với anh, em nên rời khỏi nhà này mới phải.”

Lâm Thanh Hạnh lặng lẽ giơ tay lên. Tống Ngu trong lòng hơi hoảng, cảm giác Lâm Thanh Hạnh lại muốn tát mình.

Lâm Thanh Hạnh tát đau thật sự, nhưng nếu bị Lâm Thanh Hạnh tát, mẹ Tống sẽ càng thêm chán ghét cậu ta, Lâm Thanh Hạnh cũng sẽ vì sự chán ghét của mẹ Tống mà khó chịu.

Tống Ngu cắn chặt răng, lời còn chưa nói nước mắt đã rơi xuống: “Anh tát em cũng là em đáng đời. Anh, em biết em có lỗi với anh, nhưng bố mẹ không thể rời...”

Bốp bốp! Hai cái tát của Lâm Thanh Hạnh đã giáng xuống trước.

“Cậu cũng biết cậu không biết xấu hổ à? Uống nhầm tí nước đái ngựa mà mày đã vênh váo tự đắc, đồ chim tu hú chiếm tổ còn không biết sống chết.”

“Tôi cứ thắc mắc sao tôi phải nai lưng gánh vác, thì ra là cậu đang thay tôi hưởng thụ năm tháng yên bình.”

Vốn dĩ nhìn mặt Tống Ngu đã đủ phiền rồi, cậu ta còn cứ lải nhải không ngừng.

Thấy Tống Ngu bị đánh, sắc mặt mẹ Tống trở nên khó coi, gần như hét lên: “Lâm Thanh Hạnh! Nó là em trai con đấy, con đánh em con thành đầu heo rồi kìa!”

“Lòng oán hận của con nặng đến thế sao? Chuyện năm đó lại không phải lỗi của Tiểu Ngu!”

Lâm Thanh Hạnh tiếp tục lên cơn: “Em trai? Ai đẻ ra? Ba tôi ngoại tình sau lưng bà à? Có quan hệ máu mủ miếng nào với tôi không mà gọi em trai? Nuôi con người khác còn nuôi nghiện à? Thích nuôi trẻ con thế sao bà không nhận hết trẻ mồ côi trên thế giới về nuôi luôn đi?”

"Không biết còn tưởng bà tốt bụng lắm đấy." Lâm Thanh Hạnh giọng đầy oán khí, “Bà định bao giờ quyên góp cho trẻ mồ côi toàn thế giới đây? Không quyên thì đừng có lắm lời.”

Mẹ Tống bị mắng đến mức gần như không phản bác được, bởi vì mỗi câu Lâm Thanh Hạnh nói đều không thể chối cãi.

Tống Ngu không có quan hệ máu mủ với bà, bà cũng chẳng tốt bụng đến thế.

Mẹ Tống tức đến run người, chỉ có thể hét lên: “Lâm Thanh Hạnh!!!”

“Tôi là mẹ của cậu!”

Lâm Thanh Hạnh miệng lưỡi sắc bén đáp trả: “Bà nuôi tôi được phút nào chưa? Cho tôi được đồng nào chưa? Bây giờ bà nhảy ra nói bà là mẹ tôi?”

Mẹ Tống lại lần nữa bị chặn họng không nói nên lời. Bà phải trừng phạt Lâm Thanh Hạnh, nhất định phải trừng phạt Lâm Thanh Hạnh.

Ánh mắt mẹ Tống lướt qua chiếc thẻ ngân hàng trên bàn, bà ta nghĩ ra cách trừng phạt Lâm Thanh Hạnh.

Bước nhanh đi qua , bà ta vơ lấy chiếc thẻ có hai triệu tệ bên trong, ném vào người Lâm Thanh Hạnh.

Mẹ Tống lên giọng đầy vẻ sỉ nhục: “Cậu cầm tiền cút đi cho tôi! Từ nay về sau tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu, cũng không cho cậu nửa phần yêu thương nào nữa!”

Không chỉ mất đi tình yêu của bà, còn bị bà dùng tiền sỉ nhục nặng nề, Lâm Thanh Hạnh chắc chắn sẽ rất đau lòng đây.

Mẹ Tống mong chờ nhìn vẻ mặt suy sụp của Lâm Thanh Hạnh, lại thấy mắt cậu sáng rực lên, nhặt thẻ ngân hàng nhét vào túi: “Mật khẩu là gì? Còn nữa, viết cái giấy tự nguyện cho tặng đi.”

Mẹ Tống: “...”

Rõ ràng trước kia, Lâm Thanh Hạnh đều sẽ lộ ra vẻ mặt bị sỉ nhục nặng nề.

Mẹ Tống không hiểu nổi, tại sao hôm nay Lâm Thanh Hạnh lại không cảm thấy bị sỉ nhục.

Chẳng lẽ là tiền không đủ, cảm thấy chưa đủ nhục nhã?

Mẹ Tống đang mông lung suy nghĩ, thì nghe thấy Lâm Thanh Hạnh chậm rãi lên tiếng: “Bà không phải là tiếc đấy chứ?”

"Chậc chậc chậc..." Giọng điệu mỉa mai kéo dài.

Lâm Thanh Hạnh còn chưa châm chọc xong, mẹ Tống đã chịu không nổi trước, gọi luật sư đến soạn thảo thỏa thuận.

Lâm Thanh Hạnh: “Chậc chậc chậc, đoạn tuyệt quan hệ mẹ con à? Bà cũng không ra gì nhỉ.”

Lâm Thanh Hạnh: “Chậc chậc chậc, cứ tưởng nhà họ Tống giàu có lắm, hai triệu tệ đuổi tôi đi, như đuổi ăn mày vậy.”

Mẹ Tống bị Lâm Thanh Hạnh châm chọc đến thần kinh sắp suy nhược.

Soạn xong thỏa thuận, Lâm Thanh Hạnh nóng lòng ấn dấu vân tay. Bà Tống không hiểu sao lại dừng lại một chút, Lâm Thanh Hạnh lập tức: “Chậc.”

Mẹ Tống liền ấn ngón tay xuống ngay.

Ba Tống đã sớm nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, nhưng ông ta đang bị táo bón, khó khăn lắm mới "ra" được một chút, thế mà tiếng cãi vã không ngừng dưới lầu lại làm thứ khó khăn lắm mới ló ra được kia... thụt vào lại.

Ba Tống khó chịu vô cùng, cơn đau bụng do táo bón hành hạ khiến ông ta gần như phát điên.

Ba Tống khó khăn lắm mới ra khỏi phòng vệ sinh, liền nghe thấy Lâm Thanh Hạnh không chỉ đòi giá cắt cổ hai triệu tệ, mà còn châm chọc nhà họ Tống, lửa giận của ba Tống không kìm được nữa.

Thằng nghịch tử này!

“Mày có quan tâm đến sức khỏe của bố mẹ mày không? Mày vừa về đến nhà đã mở miệng đòi tiền, sao mày mở miệng ra được thế hả?”

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lâm Thanh Hạnh khẽ nheo lại. Nguyên chủ đâu có thiếu quan tâm đến bố mẹ ruột, chỉ là những hành động đó đều bị coi là không đáng để lên mặt bàn.

Gia đình này thật khó chiều, quan tâm thì bị coi là con chó liếm láp thèm khát tình thương, không quan tâm thì bị coi là bất hiếu.

Lâm Thanh Hạnh: “Ông không lấy thuốc bôi vào cái mông mà lại bôi lên cái miệng hở lão Đăng? Hết táo bón chưa? Đừng nói tôi không quan tâm ông nhé, đây không phải đang quan tâm ông bị táo bón sao?”

Giờ cậu đang quan tâm đến lão Đăng thiếu tình thương đây, quan tâm đến chết lão Đăng đi.

Sắc mặt ba Tống như bảng pha màu, mấu chốt là bụng vẫn đau, muốn "đi" mà không "đi" được.

Lâm Thanh Hạnh tiếp tục không ngừng nghỉ quan tâm lão Đăng: “Ông làm cái vẻ mặt gì thế? Rặn rách cả trĩ rồi à? Có muốn tôi gọi 120 giúp không?”

Quay đầu nói với mẹ Tống: “Bà cũng đừng ngồi gần ông ta, cẩn thận ông ta 'đi' ra mấy hạt 'ph*n' nó bắn lên người bà đấy.”

Mẹ Tống: “...”

Lâm Thanh Hạnh không mắng bà, còn lo ph*n bắn lên người bà?

Mẹ Tống có cảm giác kỳ lạ rằng Lâm Thanh Hạnh đối xử với bà cũng... tạm được?

Ba Tống: “Mày nói bậy! Lâm Thanh Hạnh, tao là ba mày! Tao có...”

Lâm Thanh Hạnh: “Miễn nhé, đừng có đi vào tay tôi. Có đi thì đi vào tay Tống Ngu ấy, nó mới là con trai ông.”

Sắc mặt Tống Ngu khó coi, không phải vì gì khác, mà vì Lâm Thanh Hạnh miêu tả quá hình ảnh, quá ghê tởm, Tống Ngu nghe mà muốn ói.

"Tống Ngu, cậu nhất định nguyện ý móc 'ph*n' cho lão Đăng chứ?" Lâm Thanh Hạnh cười cười.

Ánh mắt cả nhà, bao gồm cả luật sư, đều tập trung vào Tống Ngu. Lão Đăng Tống vẻ mặt kiêu ngạo, Tống Ngu chắc chắn sẽ bằng lòng móc cho ông ta.

Mặt Tống Ngu xanh như tàu lá chuối. Móc 'ph*n'? Đây là từ ngữ mà con người có thể nghĩ ra được sao?

Ủa khoan, Lâm Thanh Hạnh bị điên à!

Nhưng nhiều ánh mắt đang nhìn cậu ta như vậy, nhà này vẫn là ông Tống làm chủ, cậu ta phải lấy lòng ông Tống mới có được mọi thứ mình muốn, nhà họ Tống mới có thể trở thành chỗ dựa cho cậu ta.

Tống Ngu cố nén khó chịu mở miệng: “Con đương nhiên sẽ giúp ba.”

Ba Tống vênh váo như gà trống thắng trận: “Thấy chưa, Tiểu Ngu không giống mày, nó là đứa hiếu thuận.”

Lâm Thanh Hạnh xem kịch vui, thong thả mở miệng: “Đúng rồi, nhưng vẽ vời ai mà chả biết vẽ. Ông lại không thực sự bắt cậu ta làm, cậu ta đương nhiên nói lời hay ý đẹp rồi.”

“Tôi cũng có thể giả vờ hiếu thuận, ngoài miệng nói sẽ làm giúp cho ông.”

"Nhưng nếu ông nằm trên giường bệnh, tôi chỉ biết đến rút ống thở của ông, tiện thể đá gãy thêm hai cái xương sườn nữa thôi." Lâm Thanh Hạnh nói với giọng cực kỳ "hiếu thuận".

Mặt Tống Ngu tối sầm lại. Lâm Thanh Hạnh không chỉ bắt cậu ta hứa hẹn chuyện ghê tởm như vậy, mà còn muốn tiếp tục châm ngòi ly gián.

Nếu sau này thật sự xảy ra chuyện ghê tởm đó, cậu ta không giúp lão Đăng chết tiệt kia, lão Đăng sẽ nghi ngờ lòng hiếu thảo của cậu, nghi ngờ sự chân thành của cậu.

Lão Đăng Tống rõ ràng cũng nảy sinh nghi ngờ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tống Ngu. Tống Ngu vội vàng cười cười, lấy lòng nói: “Cha, con đương nhiên sẽ làm ạ.”

Lão Đăng Tống nhìn về phía Lâm Thanh Hạnh: “Mày thành thật hiếu thuận một chút cho tao, đừng có nghĩ đến chuyện châm ngòi ly gián. Muốn làm con cái nhà họ Tống, mày phải hiểu rằng cho dù là trừng phạt hay ban ơn đều là ân điển.”

Lâm Thanh Hạnh cụp mắt, sờ sờ túi áo, trầm ngâm: “Ông nói có lý, tôi đúng là không đủ hiếu thuận, tôi nên hiếu thuận một chút.”

Mẹ Tống thấy Lâm Thanh Hạnh nói vậy, tưởng cậu đã bị khuất phục, cũng cao cao tại thượng ban ơn: “Cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về mình, đừng cản đường em trai cậu, tôi cũng sẽ chia cho cậu một chút tình thương.”

“Thỏa thuận vừa rồi cũng có thể hủy bỏ.”

Lâm Thanh Hạnh cười cười, che kỹ hai triệu tệ trong túi: “Thôi đừng hủy bỏ, chỉ có tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống thì mới không cản đường con trai cưng của bà được.”

“Tôi có quà để ở bên ngoài, các người có muốn ra xem lòng hiếu thảo của tôi không?”

Cả nhà họ Tống đều tưởng bọn họ đã hợp lực khuất phục được kẻ điên Lâm Thanh Hạnh này, liền đồng loạt cao cao tại thượng "Ừ" một tiếng, đồng ý ra cửa xem thử Lâm Thanh Hạnh chuẩn bị quà gì. Món quà để ở bên ngoài, chắc hẳn Lâm Thanh Hạnh đã rất dụng tâm.

Khu biệt thự nhà họ Tống, những căn biệt thự liền kề san sát, xung quanh đều là những gia đình giàu có hoặc quyền quý.

Trong đó có một blogger chuyên quay cuộc sống của giới nhà giàu, đang mời một tiểu thư nhà giàu livestream. Camera đi theo chiếc Maserati của tiểu thư vào khu nhà giàu, liền nhìn thấy cửa một căn nhà đang... đốt vàng mã?

Ống kính lia qua, chỉ thấy một thanh niên đeo khẩu trang đen đang ngồi xổm trước đống giấy tiền vàng mã đang cháy, từng tờ từng tờ xé ra ném vào lửa.

Chỉ lộ nửa trên khuôn mặt, nhưng trong làn khói lượn lờ lại đẹp đến kinh ngạc.

Bên cạnh còn có một người đàn ông mặt sưng vù như bị ong đốt, cùng một cặp đôi trung niên.

Blogger vừa định bụng chắc nhà này có người qua đời, cả nhà đang đốt vàng mã.

Blogger thuận miệng giới thiệu với người xem trong phòng livestream: “Gia đình này hiếu thuận thật đấy, nhà có người mất, đang đốt vàng mã cúng thất đầu.”

Vừa dứt lời liền nghe thấy thanh niên đeo khẩu trang mở miệng: “Lão Đăng, táo bón là bệnh khó chữa đấy. Tôi đề nghị ông lấy cái ô che mưa chọc vào hoa cúc, nong cơ vòng ra đi.”

“Tôi là thật lòng hiếu thảo đấy, sợ ông xuống dưới đó không đủ dùng, nên đốt trước cho ông.”

Ba Tống tức đến run người. Đây là hiếu thuận với ông sao? Đây rõ ràng là đang nguyền rủa ông! Nguyền rủa ông chết sớm!

Xung quanh không biết từ lúc nào đã tụ tập một đám người, nhìn chằm chằm vào mông ông ta, săm soi.

Cười với ý vị không rõ: “Lão Tống à, táo bón hả?”

“Lão Tống, cái cơ vòng này của ông đúng là phải nong ra rồi.”

“Ha ha ha ha...”

“Mông cong ghê, cong đến mức lắc vòng được luôn ấy.”

Blogger im lặng một giây, cố gắng chữa cháy: “Ha ha... chuyện nhà người ta, cũng là một kiểu... hiếu thảo?”

Bình luận trên livestream:

【Đúng là giới nhà giàu các người biết chơi thật, gửi tiền tiết kiệm trước luôn.】

【Người mặt sưng như bị ong đốt bên cạnh là ai thế? Trông quen quen...】

【Hiếu "tử"】

Lúc này Tống Ngu mới chú ý có người đang livestream, vội vàng giơ tay lên che mặt. Cậu ta không muốn video mình mặt sưng như đầu heo bị tung lên mạng.

Ba Tống cuối cùng cũng không chịu nổi sự tủi nhục này, rống lên một tiếng rồi ngất đi.

Sau khi ngã vật ra, có vết máu từ từ loang ra trên quần từ chỗ mông của ông ta.

Lâm Thanh Hạnh: “Tôi đúng là quá hiếu thuận mà, hiếu thuận đến mức lão Đăng rách cả trĩ. Nếu cái búi trĩ ngoại kia của ông không rách, còn có thể đục lỗ treo một dây pháo vào, vừa 'đi' vừa nổ 'ph*n'.”

Ba Tống còn chưa ngất hẳn, lại hộc thêm mấy tiếng nữa: Phụt! Phụt! Phụt!

Lâm Thanh Hạnh đưa ra chẩn đoán cuối cùng: “Ai da, lão Đăng mất kiểm soát rồi, ông cũng vô dụng quá. Hết cứu, chôn thôi.”

Nói rồi Lâm Thanh Hạnh lại ném thêm hai tờ giấy vàng vào đống lửa: “Đốt thêm cho ông hai tờ, chỗ còn lại tôi phải đốt cho mình.”

Ba Tống bỗng "cử động" như xác chết sống dậy, giơ tay lên, chỉ vào Lâm Thanh Hạnh.

Lâm Thanh Hạnh giọng đầy "cưng chiều": “Ngoan nào, lần sau không được tự dưng sống dậy đâu nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play