Vùng hoang mạc là nơi ít nước nhất, nhưng Long Môn quan vì ở cạnh Đại Tuyết Sơn, cho nên trong thành có giếng, trên núi có suối, vốn không cần lo lắng chuyện dùng nước.
Từ khi Long Môn quan được xây thành, hai bên lại có Tuyết Sơn và Ô Sơn đều là nơi hiểm trở, địa thế vững vàng, dễ thủ khó công, lại thêm binh lính nhà họ Thời đóng giữ lâu năm, đám người man di bên ngoài cũng không dám dễ dàng tới quấy phá, biên cảnh vẫn luôn giữ được cảnh thái bình.
Thế nhưng lần này bộ tộc Câu Đại kéo đến xâm lấn, đối phương dùng cách liều chết liều sống, khiến Lục Tu Viễn không khỏi nhớ lại trận tuyết lớn trước đó.
Long Môn quan và các thôn trang quanh vùng lúc ấy chết rét hơn ngàn người, gia súc không chịu nổi lạnh càng gần như chết sạch.
Mà bộ tộc du mục phía Bắc ấy, điều kiện sinh sống còn khắc nghiệt hơn, rất có thể súc vật của bọn chúng cũng đã chết sạch, mùa đông này không qua nổi, bởi vậy mới liều mạng đánh chiếm thành, muốn sang đây cướp lấy lương thực.
Xảy ra vấn đề không chịu tìm cách giải quyết, lại muốn dựa vào cướp bóc lấy của người để thỏa mãn nhu cầu của mình, cái lý lẽ cường đạo như vậy, chỉ có đám man di mới làm ra được.
Lục Tu Viễn nghỉ ngơi một lát, liền khôi phục lại tinh thần nhưng vì ngồi lâu nên người cũng lạnh hơn, hắn tính đứng dậy hoạt động một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play