Bởi vì trên đường băng tuyết quá dày, xe ngựa rất dễ trượt bánh, cho dù có buộc thêm xích sắt cũng không thể bảo đảm hoàn toàn an toàn.
Lục Tu Viễn đem tình hình bên ngoài đại khái nói cho Thời Vân Sâm biết, đối phương nghe xong, khoác thêm một chiếc áo choàng màu sẫm, cũng theo đó mà nhảy xuống xe.
Thời Vân Sâm đưa mắt nhìn quanh, vung tay ra hiệu cho đám hộ vệ nhanh chóng hành động theo lời dặn.
Mấy tên hộ vệ kia vừa thấy mình phải lên sân khấu, liền xoa tay, chạy về phía sau xe ngựa lấy ra xẻng sắt cùng các dụng cụ khác, đứng một bên bắt đầu xúc đất rải lên mặt đường bị băng tuyết phủ kín.
Hộ vệ trải đường đi đến đâu, xe ngựa có thể đi tới đó.
May mắn là nơi này thuộc vùng Tây Bắc, đất cát khô nhẹ, nếu là vùng đất hoàng thổ dính ướt rồi lại đóng băng, đất ấy cứng như sắt, chỉ có thể đành lòng từ bỏ.
Người rải đường đi rất chậm, cứ như vậy bận rộn hơn nửa ngày, trời cũng đã sắp tối, Lục Tu Viễn bọn họ thừa lúc mặt trời chưa xuống núi, nhanh chóng tìm nơi có thể dừng lại nghỉ ngơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT