Thời Vân Sâm nghe xong liền không vui, quay đầu trừng mắt nhìn đại ca một cái: “Phía trước không phải đã nói sẽ dẫn ta cùng đi sao? Sao giờ lại đổi ý!”
“Sâm nhi đừng làm rộn nếu ngươi cũng đi theo, đường xa vất vả, đại ca khó mà chăm sóc chu toàn cho ngươi được.” Khi Vân Chương vỗ vỗ bả vai cậu dịu giọng dỗ dành: “Chờ đại ca đưa hàng xong, sẽ tự mình về Phượng Châu đón ngươi, được chứ?”
Thời Vân Sâm nghe thấy hai chữ ‘Phượng Châu’ liền mím môi, nói: “Ta không muốn về Phượng Châu ăn tết, đại ca ta chỉ muốn ở bên đại ca và nhị ca thôi.”
“Ngốc Sâm nhi lời mỗ phụ nói hôm ấy cũng chỉ là giận dữ nhất thời, người một nhà nào có thù oán để cách đêm. Ngươi một đi là hai năm bọn họ ở Phượng Châu chắc cũng nhớ ngươi lắm rồi.”
“Đại ca cũng đừng thay mỗ phụ nói chuyện nếu thật sự muốn ta, sao lại để ta ở đây lủi thủi hai năm?” Thời Vân Sâm rõ ràng không tin.
Nhìn đệ đệ trước mắt trong lòng không nỡ ép buộc, cuối cùng cũng phải khuyên nhủ mãi, mới khiến cậu đồng ý về Phượng Châu ăn tết. Khi Vân Chương lúc này mới yên lòng.
Giang Nam Phượng Châu là quê cũ của bọn họ, phụ thân sau khi từ quan liền đưa mỗ phụ về đó an dưỡng tuổi già. Hai năm trước Thời Vân Sâm giận dỗi bỏ nhà đi Khi Vân Chương lo lắng tiểu ca nhi một mình lang bạt bên ngoài không an toàn, mới mang cậu tới trấn nhỏ này định cư. Nào ngờ hiện giờ Thời Vân Sâm lại chơi đùa quen rồi không còn muốn trở về Phượng Châu nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT