Thần Quan không thường lên tiếng nên giọng nói phát ra trầm thấp và khàn đặc, nhưng Ngu Lí vẫn nghe được.
Bầu không khí vốn đã không mấy hòa hợp, nay vì câu hỏi của Thần quan lại càng thêm trì trệ.
Lộ Tịnh đứng tương đối gần Ngu Lí, cô ấy nhìn Thần quan rồi lại nhìn Cơ Cạnh Trạch, mắt sáng như đuốc, ném cho Tiểu Ngư một ánh nhìn đầy hóng hớt.
Hơn mười thuộc hạ xung quanh của Cơ Cạnh Trạch và Thần Quan lúc này đều đồng loạt im lặng.
Ở trong tòa gác mái suốt 12 năm, chỉ có hai người họ. Chỉ cần Thần Quan khôi phục ký ức cho cô, chỉ cần hắn nhẹ giọng nói một câu ‘anh đã trở về’, Ngu Lí nhất định sẽ trả lời hắn.
Ngu Lí nhìn Thần Quan, theo bản năng mấp máy môi. Lòng bàn tay truyền đến một lực níu đầy kiên định, Cơ Cạnh Trạch siết chặt tay cô, kéo cô từ trong hồi ức trở về thực tại.
“Ngu Dẫn đường là con gái của bạn thân cha tôi, chúng tôi từng là thanh mai trúc mã,” vẻ mặt Cơ Cạnh Trạch rất tự nhiên, vành mũ che đi mái tóc đen rối, làm nổi bật đôi mắt sáng như vẽ, “Trước đây ký ức của tôi bị thiếu hụt, gần đây mới cùng em ấy nhận lại nhau.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play