“Uông sư tỷ nói đùa rồi, muội nào dám có ý kiến gì với sư tỷ chứ, chỉ là vừa nhìn thấy sư tỷ thiên tư quốc sắc, không kìm được mà sinh lòng tán thưởng thôi.”
Tống Vu, rõ ràng dung mạo còn hơn hẳn, lại khen ngợi Uông Kiều Kiều là "thiên tư quốc sắc, khiến những người xung quanh không khỏi lộ ra nét mặt cổ quái, vị Tống sư muội này thoạt nhìn lạnh lùng hờ hững, vậy mà miệng lưỡi lại chẳng hề nhường nhịn chút nào.
Uông Kiều Kiều thì chẳng hề phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của nàng, chỉ ném cho Tống Vu một ánh mắt “coi như ngươi biết điều”.
Tống Vu thấy vậy cũng không tức giận, chỉ thầm cảm khái trong lòng, tính tình Uông Kiều Kiều từ nhỏ đến lớn chẳng thay đổi là bao.
Uông Kiều Kiều là con gái của Hồng Điệp chân nhân ở Quỳnh Ngọc phong, từ nhỏ được nuông chiều mà lớn, tính khí có phần kiêu căng ương ngạnh, nhưng nhân phẩm thì lại không tệ. Tống Vu nhớ đến ân oán đời trước giữa hai người, trong đáy mắt chợt hiện lên một tia ý cười khó hiểu.
Thấy Tống Vu có thể tự mình hóa giải tình huống với Uông Kiều Kiều, Trịnh Tuấn Kiệt cũng tỏ vẻ hài lòng, cảm thấy Tống Vu không chỉ thiên tư hơn người, mà còn đầu óc linh hoạt, càng thêm cho rằng nàng và mình rất xứng đôi.
Trước đây hắn vẫn luôn cho rằng chỉ có Uông Kiều Kiều mới miễn cưỡng xứng với mình, giờ thấy có lựa chọn tốt hơn, hắn càng quyết tâm phải thể hiện thật tốt, sớm ngày giành lấy trái tim mỹ nhân, chờ vài năm nữa sẽ bảo sư phụ sang Vạn Thú phong cầu thân.
Trịnh Tuấn Kiệt ho khẽ một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt mọi người, bắt đầu lên tiếng:
“Hôm nay mời các vị đồng môn tới đây, là vì chúng ta sắp tới sẽ đến Tạo Hóa Môn tham gia đại hội giao lưu, có lẽ trong lòng một số đồng môn vẫn còn nhiều nghi vấn, hoặc trong tu hành còn điều gì thắc mắc. Mọi người có thể cùng nhau nêu lên, thảo luận lẫn nhau, cùng tiến bộ. Bây giờ xin mời mọi người ngồi xuống, sau khi ngồi ổn định mọi người có thể tích cực phát biểu."
Có thể thấy Trịnh Tuấn Kiệt khá dụng tâm với buổi tụ họp này, trong đại sảnh chính giữa thuyền đã được bày sẵn các tấm bồ đoàn xếp thành một vòng tròn, vừa thuận tiện để mọi người trò chuyện, lại ngầm kéo gần khoảng cách giữa các đồng môn.
Mọi người nghe vậy liền lần lượt ngồi xuống. Bên phải Tống Vu là Trịnh Tuấn Kiệt, bên trái là Uông Kiều Kiều. Vốn dĩ Uông Kiều Kiều định ngồi cạnh Trịnh Tuấn Kiệt, nhưng lại sợ Tống Vu âm thầm giở trò nên dứt khoát ngồi cạnh nàng để giám sát sát sao.
Mọi người vừa ngồi xuống còn hơi câu nệ, không ai mở lời. Trịnh Tuấn Kiệt để xua tan không khí ngượng ngập, liền chủ động khơi mào câu chuyện: “Chắc có người vẫn chưa rõ tiến trình của đại hội Trúc Cơ lần này, ta có thể nói sơ qua trước.”
Quả nhiên đúng như hắn đoán, có rất nhiều người chưa rõ, nên ai nấy đều lặng thinh chờ hắn tiếp lời.
Trịnh Tuấn Kiệt cũng không quanh co, nói tiếp: “Đại hội giao lưu Trúc Cơ là sự kiện do Tam Tông Lục Phái của Vân Mộng giới cùng tổ chức, cứ hai mươi năm tổ chức một lần, quy tụ toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ chưa vượt quá bốn mươi tuổi trong các tông môn. Lần trước là do Lăng Thiên Tông chúng ta chủ trì, lần này đến lượt Tạo Hóa Môn.
Tuy gọi là giao lưu, nhưng thực chất chính là một cuộc tỷ thí quy mô giữa các đại tông môn.
Sẽ có hai vòng loại, sau đó chọn ra trăm người xuất sắc nhất tham gia đấu đài một đối một. Mười người đứng đầu sẽ được quyền tiến vào bí cảnh truyền thừa, ba người đầu tiên còn được thưởng thêm linh tài quý hiếm do Tam Tông Lục Phái cung cấp.
Giao lưu hội lần trước, mặc dù trong mười người đứng đầu có ba người đều là người của Lăng Thiên Tông ta, đáng tiếc vị trí thứ nhất lại rơi vào tay Tạo Hóa Môn. Lần này mong các vị đồng môn đồng tâm hiệp lực, giành lại vinh quang cho tông môn.”
Không thể không nói, Trịnh Tuấn Kiệt cũng có chút tài ăn nói, vài câu ngắn gọn đã khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào, lập tức có người tỏ vẻ sẽ nỗ lực hết sức, quyết đem về vinh dự cho môn phái.
Cũng có người bình tĩnh hơn. Một tu sĩ thân hình cao lớn, mày rậm mắt to lên tiếng hỏi:
“Trịnh sư đệ có biết hình thức thi đấu của vòng loại là gì không?”
Trịnh Tuấn Kiệt đáp:
“Hàn sư huynh, điểm này thì ta cũng không rõ. Để tránh thiên vị giữa các tông môn, mỗi lần đại hội đều sẽ do các tiền bối tán tu không thuộc bất kỳ môn phái nào làm giám khảo và quyết định thể thức thi đấu.”
Tống Vu gật đầu, Trịnh Tuấn Kiệt nói không sai, hơn nữa giao lưu hội lần này độ khó rất cao, anh tài xuất hiện lớp lớp, quần hùng tranh bá, được mệnh danh là kỳ đặc sắc nhất trong năm trăm năm qua. Trong tình huống như vậy, Tống Vu còn có thể giành được vị trí dẫn đầu, có thể nói là không dễ dàng gì.
Lại có người hỏi: “Vừa rồi Trịnh sư huynh nhắc đến bí cảnh truyền thừa, nơi ấy là chốn nào?”
Lần này không đợi Trịnh Tuấn Kiệt mở miệng, Uông Kiều Kiều đã tranh lời trước: “Chuyện này ta biết! Bí cảnh truyền thừa là một không gian độc lập do một vị đại năng thượng cổ khai mở, linh khí trong đó dồi dào gấp mấy lần bên ngoài, bên trong còn có rất nhiều linh thú kỳ dị và thiên tài địa bảo hiếm thấy.
Chỉ là linh vật trong đó đã bị khai thác gần như cạn kiệt, sau này Tam Tông Lục Phái mới cùng nhau cải tạo nơi này, biến thành phần thưởng cho đại hội giao lưu.”
“Ồ? Đã bị khai thác cạn rồi thì còn có gì đáng giá?” Có người nghi hoặc hỏi.
Trịnh Tuấn Kiệt lập tức bắt lấy cơ hội, bổ sung thêm: “Dù bảo vật trong đó đã không còn nhiều, nhưng trong đó tu luyện một ngày có thể bằng mấy ngày ở bên ngoài, vô cùng có lợi cho việc tăng tiến tu vi. Huống hồ còn có một vài linh thảo quý hiếm, gặp được thì là cơ duyên lớn.”
Tống Vu liếc nhìn Trịnh Tuấn Kiệt đầy kinh ngạc, rịnh Tuấn Kiệt này chẳng lẽ miệng đã được khai quang rồi sao, lại nói trúng thật rồi. Lần này trong bí cảnh quả thực xuất hiện một gốc linh thảo hiếm thấy trên đời.
Vì tranh đoạt linh thảo ấy mà mười vị vào chung kết đại chiến một trận long trời lở đất.
Lang Tử Ngọc chưa kịp ra tay đã bị nàng đánh lén, sớm mất năng lực chiến đấu, chỉ có thể nằm đó mà trừng mắt.
Từ đó trở đi, Lang Tử Ngọc và nàng kết oán, cũng chính vì trận tranh đoạt kia.
Lúc đó nàng chưa đính hôn với hắn, coi hắn là đối thủ cạnh tranh, ra tay dĩ nhiên không chút nương tình.
Về sau giao chiến với Lệ Thanh, hai người thế lực ngang nhau, giằng co mãi không phân thắng bại, Tống Vu mới uống bí dược đánh Lệ Thanh trọng thương, suýt mất mạng.
Nhớ lại cảnh máu đổ mưa rơi ngày đó, Tống Vu chỉ biết khẽ lắc đầu, hiện giờ nàng chẳng còn khát khao tranh thắng như xưa, mà tu vi cũng chẳng bằng kiếp trước. Lần này chỉ e vào được top mười cũng đã là khó, gốc linh thảo kia có khi sẽ rơi vào tay Lệ Thanh.
Bầu không khí trong sảnh dần sôi nổi hơn, khiến Tống Vu vốn không hứng thú lúc đầu cũng bắt đầu quan tâm.
Đời trước nàng quá mức nghiêm khắc với bản thân, hầu như chẳng bao giờ tham gia mấy buổi tụ hội kiểu này, thường chỉ giảng đạo cho đệ tử hoặc huấn luyện thực chiến. Bởi thế trong mắt đệ tử đời trước, nàng là người nghiêm khắc lạnh lùng, không ai dám lại gần trò chuyện cười đùa.
Nàng chưa từng nghĩ hóa ra tụ họp cũng có thể như thế này—mọi người ngồi lại với nhau, hoặc giải đáp thắc mắc, hoặc tán gẫu chuyện trong môn, hoặc chia sẻ tin tức ngoài giới.
So với việc ngày đêm tu luyện khổ cực, cách này quả thực thú vị hơn nhiều.
Tống Vu không khỏi một lần nữa tự kiểm điểm, kiếp trước rơi vào kết cục như vậy, không phải tất cả là lỗi của tông môn, bản thân nàng cũng có rất nhiều vấn đề.
Được sống lại lần nữa, quả thật đã cho nàng một góc nhìn khác để soi lại chính mình.
Oán niệm nơi đáy lòng Tống Vu tiêu tan không ít.
Nàng không nghĩ nhiều nữa, sau khi hoàn hồn lại thì lại hòa mình vào đám đông hứng thú lắng nghe một đồng môn khác kể chuyện bát quái về một vị trưởng lão trong môn. Nét mặt nàng dịu dàng hơn nhiều, chẳng còn vẻ lạnh lùng cách biệt như xưa.
Khiến cho Uông Kiều Kiều, người vẫn luôn chú ý đến nàng ở bên cạnh, cũng ngẩn người ra, rồi lại cúi đầu lầm bầm điều gì đó không rõ.