“Buông ra.” Tống Vu động đậy đôi chân đang bị ôm chặt, tiểu tử này siết quá chặt, nàng rút chân thế nào cũng không rút ra được.
Lâm Phàm tưởng rằng nàng không chịu cứu sư huynh của hắn, lại càng không muốn buông tay, khóc lóc càng lớn, nước mắt nước mũi chảy không ngừng.
Tống Vu thấy Lâm Phàm sắp lau hết nước mũi lên ống quần mình, ghét bỏ nói: “Ngươi tránh ra, ngươi cứ ôm lấy chân ta thế này, ta sao qua đó cứu sư huynh ngươi được?”
Dù nàng lúc này tuy nhếch nhác, cũng không đến nỗi để người ta dùng quần mình mà lau mũi chứ?
Lâm Phàm nghẹn khóc dừng lại, vội vàng buông tay, dùng tay áo quệt bừa nước mắt trên mặt, cảm kích nói: “Tạ ơn sư tỷ! Tạ ơn sư tỷ!”
Tốt quá rồi, Cố sư huynh được cứu rồi… hu hu…
Tống Vu đã quyết định cứu người thì lập tức lấy ra ngọc hộp cất rễ Ô Kim Sâm từ trong túi trữ vật, ánh mắt nhìn hộp ngọc đầy vẻ luyến tiếc không nỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT