Đại lễ kế vị chưởng môn được tổ chức tại quảng trường Tông môn, vẫn long trọng như trong ký ức của Tống Vu. Chỉ là lần này, thiếu đi một màn kịch nàng bị kéo lên trước mặt mọi người để tiếp nhận giáo huấn sau khi Chính Dương chân nhân nhậm chức chưởng môn.
Khi ấy nàng là đệ tử thân truyền được toàn tông khen ngợi, là đại sư tỷ dưới trướng chưởng môn. Còn bây giờ, nàng chỉ là một tiểu đệ tử của Vạn Thú Phong, lặng lẽ đứng dưới khán đài dự lễ.
Sau khi đại lễ kết thúc, Ngự Long chân nhân được lưu lại để thảo luận việc Tiên Tuyển Hội - sự kiện tuyển chọn đệ tử tổ chức mười năm một lần của Tông môn.
Tiên Tuyển Hội là nơi tuyển chọn đệ tử ưu tú từ các gia tộc tu tiên và phàm nhân đến đăng ký. Nếu không nhờ có linh căn Băng hệ hiếm thấy, Tống Vu đời trước cũng phải tham gia Tiên Tuyển Hội, trải qua các vòng khảo nghiệm mới có thể nhập môn Lăng Thiên Tông.
Trên đường trở về cùng ba vị sư huynh, Tống Vu nhớ lại, trong tiên tuyển hội lần này, Chính Dương chân nhân sẽ thu nhận hai đệ tử. Không biết lần này có trùng hợp như kiếp trước nữa hay không.
“Tiểu sư muội.”
Tống Vu còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, bị tiếng gọi của Đại sư huynh Hứa Mộc Bạch kéo về thực tại.
“Xin lỗi, đại sư huynh, muội vừa mải nghĩ đâu đâu…” Tống Vu đáp.
Hứa Mộc Bạch thấy nàng từ lúc biết sư phụ bị giữ lại thì cúi đầu không nói, cứ nghĩ nàng đang lo lắng sư phụ sẽ thu nhận đệ tử mới. Hắn liền vươn tay xoa đầu nàng an ủi:
“Tiểu sư muội yên tâm, sư phụ sẽ không thu thêm đệ tử đâu.” Sư phụ giờ đây một lòng chỉ lo cho tiểu sư muội, làm gì còn tâm trí dạy bảo ai khác.
Tống Vu cảm động vì sự tinh tế của đại sư huynh, vừa định mở miệng thì đã bị Yến Nam chen ngang:
“Tiểu sư muội, cho dù sư phụ có thu đệ tử mới, người huynh thích nhất vẫn là muội!”
“Ái da! Nhị sư huynh, sao huynh đánh đệ!”
Hướng Địch thấy sư đệ ngốc nghếch lại nói những lời không biết dỗ người thế nào, liền cười khẽ, giơ quạt gõ lên trán Yến Nam.
Thu lại cây quạt, Hướng Địch nhàn nhã mở ra phe phẩy, vừa lắc đầu vừa nói:
“Đánh ngươi là vì ngươi sai. Tiểu sư muội, đừng nghe Yến Nam nói bừa. Sư phụ đã nói rõ, muội là tiểu sư muội duy nhất của Vạn Thú Phong, sau này sẽ không thu thêm ai khác. Muội cứ yên tâm tu luyện.”
Không thu đệ tử nữa sao? Tống Vu nhớ đời trước sư phụ từng thu một tiểu đệ tử, chỉ là chuyện của gần ba mươi năm sau.
Nàng biết sư phụ làm vậy là vì mình, càng thêm cảm kích sự yêu thương của người. Nhưng nàng cũng không muốn vì bản thân mà khiến vị tiểu đệ tử kia lỡ mất cơ duyên. Trong lòng âm thầm quyết định, chờ khi người ấy vào được Tiên Tuyển Hội, nàng sẽ thuyết phục sư phụ thu nhận hắn.
Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng không để lộ ra ngoài, chỉ mỉm cười với ba vị sư huynh tỏ lòng biết ơn.
Vừa đi chưa được mấy bước, Tống Vu bỗng cảm thấy búi tóc trên đầu lỏng lẻo. Ngẩng đầu nhìn thì thấy là Yến Nam đang tò mò nghịch tóc nàng, hết nắn lại bóp, khiến hai búi tóc mà nàng tốn nguyên buổi sáng mới buộc xong đều bị xoa đến rối tung.
“Tam sư huynh! Đây là kiểu tóc muội buộc cả buổi sáng đó, huynh xoa rối rồi thì phải buộc lại cho muội!”
Tống Vu tức giận hét lên.
“Hahaha, tiểu sư muội, lại đây bắt huynh đi, bắt được huynh sẽ buộc lại tóc cho muội~”
Yến Nam cười ha hả, thấy Tống Vu thật sự đuổi theo, liền ôm đầu chạy trốn, khiến nàng cũng không chịu thua mà đuổi theo phía sau.
Hứa Mộc Bạch và Hướng Địch nhìn nhau cười, thong thả bước theo sau.
Tại lễ kế nhiệm chưởng môn, có một thiếu niên khoảng mười tuổi đến từ Vô Cực Tông. Dung mạo thanh tú, đã có nét tuấn tú về sau.
Hắn nhìn thấy cảnh Tống Vu đùa giỡn cùng Yến Nam chạy ngang qua mình, trong mắt thoáng hiện vẻ khinh miệt. “Tông quy gì chứ, một tông môn phép tắc lỏng lẻo như vậy mà cũng được xếp ngang hàng với Vô Cực Tông sao?”
Một trưởng lão Vô Cực Tông thấy hắn nhìn chằm chằm vào hai người vừa chạy qua, liền hỏi: “Lang Tử Ngọc, người quen biết họ sao?”
“Trưởng lão nói đùa, hạng người vô phép tắc như vậy, đệ tử sao có thể quen biết.”
Lang Tử Ngọc lạnh nhạt đáp lời, ánh mắt lạnh lùng không đổi.
Trưởng lão thấy hắn thật sự không nhận ra, chỉ cười nhẹ không nói gì thêm. Vị tiểu sư điệt này từ nhỏ đã lớn lên trong Tông môn, được chưởng môn đích thân dạy dỗ. Mới tí tuổi đầu đã cực kỳ giữ quy củ, chỉ là lại thiếu mất vài phần khí chất thiếu niên nên có.
Tống Vu hoàn toàn không chú ý đến Lang Tử Ngọc đứng bên ngoài. Dù có nhìn thấy, nàng cũng sẽ chẳng để tâm. Đời trước quan hệ giữa nàng và hắn đã chẳng mấy tốt đẹp, chỉ nhờ vào hôn ước mà giữ được chút hòa khí. Nay hôn ước không còn, lại càng chẳng cần quan tâm đến hắn làm gì.
Tống Vu về đến Vạn Thú Phong, liền chạy thẳng vào động phủ. Vừa đến nơi, đã nghe thấy tiếng “oái oái” nho nhỏ vang lên.
Vội vàng bước vào, quả nhiên thấy Tiểu Đoàn đang nằm trong ổ, cố ngẩng đầu tròn vo lên, há miệng kêu khẽ, dáng vẻ khiến người ta đau lòng.
“Tiểu Đoàn đói rồi phải không? Đi nào, tỷ tỷ dắt ngươi đi tìm đồ ăn.”
Linh thú nhỏ như vậy chỉ có thể uống sữa. Tống Vu ôm Tiểu Đoàn đi khắp Vạn Thú Phong tìm những linh thú mẫu đang thời kỳ cho con bú, khẩn cầu chúng giúp Tiểu Đoàn bú sữa.
May mà Vạn Thú Phong linh thú đông đảo, lại có không ít thú mẹ yếu lòng trước hai sinh linh nhỏ nhắn đáng yêu. Cứ như thế, Tiểu Đoàn lớn lên dưới sự chăm sóc của vô số linh thú mẹ trên Vạn Thú Phong.
Lần Tiên Tuyển Hội này, Ngự Long chân nhân quả nhiên không thu thêm đệ tử. Còn Chính Dương chân nhân thì đúng như đời trước, thu nhận hai đệ tử, trong đó Trịnh Tuấn Kiệt - đời trước là Nhị sư đệ của Tống Vu - được chọn làm đại đệ tử.
Trịnh Tuấn Kiệt đời trước vốn không phục thân phận đại sư tỷ của Tống Vu, hay bóng gió mỉa mai, nói lời châm chọc. Nay đã toại nguyện làm đại đệ tử, hi vọng hắn sẽ không khiến tông môn phải thất vọng.
Sáu năm trôi qua như thoi đưa, Tống Vu nay đã trở thành một thiếu nữ thanh tú động lòng người. Làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt phượng xinh đẹp, mái tóc đen dài óng mượt, môi đỏ tự nhiên như bôi son. Dáng vẻ diễm lệ nhưng toàn thân lại toát ra vẻ lười nhác và lãnh đạm khó nói nên lời.
Ngự Long chân nhân lúc này đang không ngừng nhét đủ thứ vào tay nàng, vừa nhét vừa lầm bầm:
“Cái này là Huyền Phượng Thủy Nguyệt Luân, nhớ mang theo. Còn đây là Thần Hành phù, đan dược, đan dược phải mang theo nhiều chút. Để ta xem còn thiếu gì nữa không…”
Tống Vu ôm không xuể đồ, không giữ nổi vẻ bình tĩnh, đành lên tiếng ngăn lại:
“Sư phụ, nhiều đồ như vậy con dùng không hết đâu. Đây là buổi giao lưu giữa các tông môn, đâu phải trận chiến sinh tử gì mà phải chuẩn bị kỹ càng đến vậy.”
Ngự Long chân nhân nghiêm túc dặn dò:
“A Vu, lần giao lưu Trúc Cơ kỳ giữa các tông môn tại Vân Mộng giới lần này không đơn giản như con nghĩ. Tông môn nào cũng phái ra thiên tài Trúc Cơ đến tranh tài. Pháp công độc môn nhiều vô kể, tuy có quy định không được lấy mạng, nhưng luận đạo tu hành, sao tránh được tổn thương? Cẩn thận vẫn hơn.”
Khóe môi Tống Vu giật nhẹ. Nàng sao lại không biết điều đó.
Đời trước, nàng chính là người đại diện cho Lăng Thiên Tông giành được quán quân tại đại hội ấy. Tuy tư chất xuất chúng, nhưng những người đến dự đều là thiên tài trong thiên tài, nàng cũng phải trả giá bằng việc tụt cảnh giới mới có thể giữ vững vinh quang đó cho tông môn.
Khi ấy tông môn còn coi trọng nàng, đã đưa ra không ít thiên tài địa bảo để giúp nàng khôi phục, mới tránh được tổn hại căn cơ.
Nay nàng chẳng còn là đệ tử chưởng môn hay đại sư tỷ gì nữa, chỉ cần biểu hiện ổn thỏa là đủ.
Cuối cùng, trước sự khuyên nhủ vừa mềm vừa cứng của sư phụ, Tống Vu vẫn nhận lấy tất cả tâm ý đó.